Chương 96:

Lời này nói ra nghe quá chói tai rồi, nhưng từ góc độ của một thương nhân, hình như không có gì không đúng.

Thật ra Diệp Du Nhiên đích thực không có kinh nghiệm bàn chuyện làm ăn hợp tác, nhưng cô cũng không cho rằng bản thân mình tệ như Mộ Tấn Dương nói.

Khi cô còn ở nước ngoài, vì để chứng minh thực lực của bản thân, chỉ cần là công ty cô nhắm đến, cô đều sẽ dốc toàn sức đi phỏng vấn, bất luận có bị từ chối hay không.

“Tôi càng hy vọng, chủ tịch Mộ anh, đừng có bước vào cửa lớn nhà tôi.” Diệp Du Nhiên tuy rằng bị anh nói đến trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là không tự chủ mà ngồi thẳng người, trên mặt dần lộ ra nụ cười khéo léo.

Mộ Tấn Dương nghẹn lại, không nói lời nào.

Đó không chỉ là nhà của cô, cũng là nhà của anh, vào hay không vào cửa lớn, cô ấy nói là được sao.

“Bây giờ bắt đầu đi.” Diệp Du Nhiên lấy văn kiện đặt lên bàn, mới phát hiện ra thiếu mất một phần, một phần khác nằm ở chỗ An Hạ.

Diệp Du Nhiên lấy điện thoại gọi cho An Hạ, nhưng bị Mộ Tấn Dương ngăn lại: “Không cần gọi cô ấy, chúng ta bàn chuyện là được rồi”

“Nhưng vẫn thiếu một phần văn kiện.”Diệp Du Nhiên thu tay lại, gương mặt có chút bất mãn.

“Xem mấy cái này trước vậy, dù sao bàn một lần cũng không xong, lần sau em đến thì mang đến vậy.” Mộ Tấn Dương nói xong, cả người buông lỏng tựa ra sau, cũng không để ý xem Diệp Du Nhiên có phản ứng gì.

Thật ra trong lòng Diệp Du Nhiên đang nghiến răng ken két! Nhưng lại không thể không khuất phục.

Bàn không xong chuyện hợp tác, Diệp Thành sẽ lên ý định hiểm ác đem cổ phần thu mua trở về, sau đó cô sẽ không còn cơ hội nữa rồi.

Trong toàn bộ quá trình bàn bạc hợp tác, Mộ Tấn Dương cực kỳ xảo quyệt đưa ra vấn đề, cô rất nhiều không thể trả lời được.

Cô chỉ có một chút kinh nghiệm làm hợp đồng lúc mới tốt nghiệp đại học, là một tên tay mơ mà thôi, Mộ Tấn Dương chính là một người tinh anh trong thương trường, đứng ở trên cao nhìn xuống loài người chúng sinh.

Đấu không lại,Mộ Tấn Dương, cũng là hợp lí.

Rất nhanh, một buổi sáng trôi qua.

Diệp Du Nhiên và anh bàn cả một buổi cũng không có tiến triển gì, một phần nguyên nhân là do Mộ Tấn Dương cố ý làm khó, một phần nguyên nhân khác là bởi vì năng lực của cô có giới hạn.

Diệp Du Nhiên đóng văn kiện lại: “Chủ tịch Mộ, vậy chúng ta hẹn lúc khác lại bàn.”

“Được, cùng nhau đi ăn cơm trưa đi.” Mộ Tấn Dương đứng dậy, chau mày nhìn cô đang định đi ra ngoài.

Sắc mặt Diệp Du Nhiên cổ quái, né tay anh ra: “Không cần đâu, tôi về công ty ăn.”

Mộ Tấn Dương không có ý định thu tay về, nghiêm túc nói: “Cơm ở căn tin công ty không ngon, em hai ngày trước còn bị cảm, hiện tại nên ăn chút món bổ sung dinh dưỡng.”

“Không có việc gì, thể chất tôi rất tốt.”

Diệp Du Nhiên nói xong, liền bước bước lớn rời khỏi văn phòng.

Mộ Tấn Dương ở phía sau nhìn cô rời đi mỗi lúc một xa, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm xúc trên mặt cũng dần biến mất, một mảng an tĩnh.

Lúc Diệp Du Nhiên ở trong phòng nghỉ ngơi tìm được An Hạ, cô đã uống và phê đến sắp ngất rồi.

An Hạ đưa mặt tiến đến gần Diệp Du Nhiên, mặt kinh ngạc “Du Nhiên, sao bây giờ mới đến, người chồng nghèo khổ kia của cậu thật lợi hại nha, thật dai, lâu! Giờ cũng đã mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu mới ra đây!”

“Cậu im đi!” Diệp Du Nhiên sợ cô ấy nói nữa sẽ thành nói năng bậy bạ, nhanh chóng bịt miệng cô: “Chúng tớ ở trong bàn chuyện hợp tác, mới không có làm mấy loại chuyện đó.”

An Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt giả vờ vô tội: “Loại chuyện nào?”

“….” Diệp Du Nhiên không thèm phí công giải thích, sau đó đi ra ngoài.

An Hạ đuổi theo đằng sau Diệp Du Nhiên: “Ây, Du Nhiên, cậu mau nói, là loại chuyện nào? Sao tớ hiểu được cậu đang nói cái gì chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play