Chương 93:
“Tớ nghĩ có thể chúng ta đi nhầm chỗ rồi, chúng ta trở lại thôi.”
Nhưng đã muộn rồi, phía sau vang lên giọng nói trong trẻo lại dễ nghe của một người đàn ông nào đó: “Diệp Du Nhiên!”
An Hạ mặt ngờ vực thốt lên một tiếng: “Hả, Âm thanh này nghe có chút quen tai.”
Diệp Du Nhiên không nói lời nào, đẩy An Hạ ra, định bước ra ngoài.
Nhưng An Hạ hiển nhiên không biết tại sao cô lại muốn đi khỏi, cô ấy cũng muốn xem chủ tịch của tập đoàn L.K trước giờ không xuất hiện trên phương tiện truyền thông tướng mạo rốt cuộc ra làm sao mà.
An Hạ nắm chặt tay áo của Diệp Du Nhiên không buông, ngữ khí có phần khoa trương nói: “Thế nào rồi? Đừng có đẩy nha, để tớ xem trước đã, giọng nói nghe hay thật, tớ cảm giác mình còn nghe nữa lỗ tai sẽ mang thai mất.”
Hai người ở đó lôi lôi kéo kéo, chủ tịch tập đoàn L.K đã đi đến sau lưng bọn họ: “Bà Mộ, đã đến đây bàn chuyện hợp tác sao có thể nói đi liền đi vậy chứ!”
“Ôi trời ơi, lỗ tai tôi thật sự mang thai mất.” An Hạ vừa nói vừa quay đầu sang nhìn cái người được gọi là chủ tịch tập đoàn L.K, lúc nhìn rõ vị chủ tịch này, An Hạ kinh sợ đến nổi văn kiện cầm trong tay sắp rơi hết rồi.
Mặc dù chỉ gặp qua Mộ Tấn Dương một lần, nhưng mà lúc đó tình huống có chút đặc biệt, anh ta trông vô cùng nổi bật, cho nên cô liền dễ dàng ghi nhớ tướng mạo của Mộ Tấn Dương.
Cô chỉ vào Mộ Tấn Dương, lại nhìn Diệp Du Nhiên, có chút lắp bắp nói: “Anh Anh Anh… Anh ta không phải cái người chồng nghèo khổ của cậu sao?”
Mộ Tấn Dương đứng ở vị trí cách lưng bọn họ một mét, trên mặt vừa khéo xuất hiện nụ cười, lịch sự lên tiếng: “An tiểu thư, trước khi bàn công việc, tôi muốn cùng vợ mình nói chuyện riêng một chút, cô không để bụng chứ?”
“Không, không, không, hoàn toàn không để bụng!” An Hạ nói xong cười hề hề.
Lại kéo Diệp Du Nhiên không để cho cô bỏ chạy, bên tai cô nói nhỏ: “Ông chồng nghèo khổ cư nhiên lại biến thành Thạch Vương Lão Ngũ nha ( TVLN: người đàn ông độc thân có nhiều tiền, có sự nghiệp), nhất định là cực phẩm, Huỳnh Tiến Dương có ở trước mặt anh ta cũng chỉ là một hạt bụi thôi! Cậu phải giữ thật chặt trong tay đó, cho dù có ly hôn, cũng có thể được chia một khoảng tiền trợ cấp rất lớn! Hãy nhớ nắm lấy! Fighting!”
“Fig cái đầu cậu…”
Diệp Du Nhiên mới mở miệng, liền bị An Hạ xô mạnh một cái, cũng không quản sự sống chết của cô, sau đó đóng cửa lại rồi rời đi, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại sẽ phải cứu cô!
Không phải đã nói cả đời này làm bạn tốt của nhau sao? Cứ như vậy bán đứng nhau!
Diệp Du Nhiên loạng choạng mấy bước mới giữ được thăng bằng, xoay người, suýt chút nữa thì tông vào người nọ.
Mộ Tấn Dương giơ tay đỡ lấy từ phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo lên, cả người cô đã rơi vào lòng anh, mang theo tiếng cười nói: “Em nhào vào lòng anh là muốn sử dụng quy tắc ngầm hả?”
Diệp Du Nhiên: “…” rất muốn đánh chết anh ta.
Tức giận qua đi, bỏ qua hận thù, cô bây giờ chỉ còn lại sự mờ mịt trong tim.
Cô không có cách nào để đối mặt với mối quan hệ của cả hai, cũng không tiếp nhận nổi Mộ Tấn Dương đột nhiên như vậy, thân phận thay đổi quá nhiều rồi.
Cô không chủ động thoát khỏi lồng ngực hắn, tay Mộ Tấn Dương tự nhiên siết chặt hơn, dịu dàng ôm chặt cô, động tác nhẹ nhàng ấm áp so với trước đây không hề khác đi: “Còn giận anh không?”
“Không có.” Diệp Du Nhiên đột nhiên hồi thần, thoát khỏi vòng tay của anh, lùi lại phía sau hai bước, cúi đầu không nhìn anh.
Mộ Tấn Dương thu tay lại, ánh mắt phát sáng nhìn cô: “Đoán rằng em cũng không còn giận, nếu không cũng sẽ không chủ động qua đây tìm anh.”