Chương 90:
Lễ tân căn bản không tin có người sẽ tới đón Diệp Du Nhiên, chỉ coi như cô muốn giữ mặt mũi nên cố ý nói như vậy, cô ta cũng không coi ra gì.
“Thưa cô, nếu như cô thật sự có việc gấp muốn gặp thành viên của hội đồng quản trị, tôi cũng có thể giúp cô gọi tới phòng thư ký, hỏi thử giúp cô.”
Lễ tân xem đây đã là mình phóng khoáng hết mức rồi.
Có người nào không biết ở trong nhà cô hai này không hề được nuông chiều, còn là loại người thích ra ngoài làm loạn.
“Vậy thì thật sự làm phiền cô quá, nhưng bây giờ tôi không cần.”
Diệp Du Nhiên nói xong, lại đi mấy bước về phía trước, cười ngọt ngào gọi Diệp Thành đang đi tới: “Ông nội.”
Mặc dù Diệp Thành không bỏ được mặt mũi xuống, nhưng nhìn thấy Diệp Du Nhiên giống như không hề có chuyện gì, sắc mặt cũng trở nên tự nhiên hơn: “Du Nhiên, cháu tới rồi sao không đi lên!”
“Nhân viên lễ tân không chịu để cho cháu lên à.” Diệp Du Nhiên kéo cánh tay Diệp Thành, cười tươi nói: “Không biết thì cũng thôi, biết còn tưởng là nhân viên tập đoàn Diệp Thị đều như vậy, thậm chí không để ý tới ông nội. Sao có thể giữ nhân viên này lại chứ.”
Diệp Du Nhiên mỉm cười quay đầu nhìn lễ tân kia, thấy cô ta đã choáng váng rồi.
Diệp Thành nhanh chóng hiểu rõ ý của Diệp Du Nhiên, quay đầu hỏi cô: “Du Nhiên thấy thế nào?”
Diệp Du Nhiên cong môi: “Đương nhiên là đuổi cô ta đi.”
“Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi làm ở trong công ty này đã ba năm, là công nhân viên lâu năm…”
Khi nhân viên lễ tân thấy được Diệp Thành thật sự đi xuống, đã sửng sốt.
Thấy Diệp Du Nhiên thân thiết kéo tay Diệp Thành thì càng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Dáng vẻ hai ông cháu bọn họ thân thiết như vậy, dù thế nào cũng không giống với không được nuông chiều như những bàn tán trong công ty.
“Chính bởi vì là nhân viên lâu năm trong công ty, lúc này mới có thể nói rõ vấn đề của công ty. Trước đây Du Nhiên còn từng làm việc trong công ty, con bé là cháu gái ruột của tôi, con bé tới tìm tôi, cô lại không cho cô đi lên? Tôi thế mà lại không biết một lễ tân nho nhỏ cũng có quyền lớn như vậy đấy!”
Diệp Thành nghiêm mặt làm gương mặt nhân viên lễ tân tái nhợt.
“Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi biết sai rồi. Tôi làm việc trong công ty ba năm, không có công lao cũng có vất vả. Chủ tịch hội đồng quản trị tôi xin ông…”
Dáng vẻ của nhân viên lễ tân như sắp khóc, thoạt nhìn có hơi đáng thương.
Nhưng hôm nay Diệp Du Nhiên không định sẽ bỏ qua cho cô ta dễ dàng.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thành: “Ông nội, cháu cảm thấy vẫn không thể để cho cô ta ở lại được. Cũng giống như ông đã nói đấy, một lễ tân nho nhỏ lại có thể tự ý quyết định không cho cháu gái ruột của ngài đi lên, còn có thể được ở lại, vậy sau này không phải sẽ có rất nhiều người noi theo sao? Tập đoàn Diệp Thị lại là doanh nghiệp lớn rất có uy tín danh dự ở thành phố Vân Châu…”
Trong chuyện này, Diệp Thành tán thành Diệp Du Nhiên.
Cho dù ông ta cũng không thích Diệp Du Nhiên, nhưng dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ngay cả một nhân viên trong công ty cũng có thể tùy tiện bắt nạt Diệp Du Nhiên, truyền đi chẳng phải vẫn làm mất mặt nhà họ Diệp sao?
Ở trên phương diện mặt mũi, Diệp Thành không cho qua được.
Hơn nữa, bây giờ ông ta còn muốn Diệp Du Nhiên đi làm lại, đương nhiên phải thuận theo ý cô một chút: “Vậy thì đuổi đi xem như cảnh cáo!”
Nghe được Diệp Thành quyết định, Diệp Du Nhiên cười thỏa mãn.
Lúc này, vừa vặn Diệp Yến Nhi cũng đi xuống.
Vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên, cô ta liền tươi cười đi tới: “Du Nhiên tới rồi à.”
“Về sau Du Nhiên ở trong công ty, cháu làm chị vẫn phải dạy con bé nhiều hơn đấy. Được rồi, chuyện này cứ giao cho phòng nhân sự làm, ông còn có việc. Du Nhiên, đi thôi.”