Chương 88:
Anh lại nghĩ đến câu nói kia của Diệp Du Nhiên: Tôi thà là chết ở nhà.
Mặt Mộ Tấn Dương lạnh đi, lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại vừa được kết nối, anh đã gào lên: “Đã bao lâu rồi mà còn chưa làm xong? Làm không được thì cút về Mỹ cho tôi.”
Bên kia điện thoại, Nam Sơn đang ngủ mơ mơ màng màng, vừa bị Mộ Tấn Dương hét lên như thế thì lập tức tỉnh táo: “Trong vòng hôm nay, chắc chắn sẽ làm… a…”
Điện thoại đã bị ngắt.
Nam Sơn vỗ vào ngực mình. Anh ta cảm thấy ông chủ ở cùng với Diệp Du Nhiên vẫn đáng yêu hơn.
Mộ Tấn Dương cúp máy, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn lên vị trí căn hộ của Diệp Du Nhiên trong mắt lóe lên sự u ám.
Không muốn gặp anh à? Vậy anh không muốn làm cho cô chủ động tới tìm anh cũng không được!
Nghĩ đến cảnh tượng sắp xuất hiện, Mộ Tấn Dương cong môi cười, tâm tình rất tốt quay đầu xe và lái xe rời đi.
Diệp Du Nhiên uống nửa bát cháo thì không muốn ăn nữa.
Cô vào phòng tắm và tắm nước nóng xong, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Cô thay quần áo đi bệnh viện tiêm một mũi, cầm thuốc trở về.
Trên đường về, cô lại nhận được điện thoại của công ty đã tới phỏng vấn hôm trước.
“Chào cô, xin hỏi là cô Diệp Du Nhiên đúng không? Cô đã được công ty chúng tôi tuyển dụng…”
Diệp Du Nhiên vừa nghe thì trên mặt liền tươi cười: “Cảm ơn, thứ hai tôi sẽ có mặt đúng giờ.”
Diệp Du Nhiên về đến nhà với tâm trạng rất tốt, nhưng gặp phải một người khách không mời mà đến ở cửa nhà.
Chính là Diệp Yến Nhi hôm qua bị cô gài bẫy.
“Đừng đứng chặn ở cửa, tránh ra, tôi muốn mở cửa.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên không tốt lắm, trên người mặc một bộ quần áo thể thao màu xám, hai tay đút ở vào trong túi áo, giọng điệu có phần không để ý.
“Chờ chị nói hết đã.” Diệp Yến Nhi thấy sắc mặt cô tái nhợt như vậy, trên mặt hiện ra vẻ ghét bỏ, dịch sang bên cạnh.
“Những lời chị nói với em hôm qua, em nên suy nghĩ kỹ đi. Em trở lại công ty làm, ông nội sẽ cho đưa cổ phần cho em.”
Chuyện đưa cổ phần cho Diệp Du Nhiên làm cho Diệp Yến Nhi hơi uất ức, nhưng đây là mệnh lệnh của ông nội, bất kể cô ta ngăn cản thế nào, ông cũng không thay đổi ý định, vẫn bảo cô ta nhất định phải gọi Diệp Du Nhiên về.
“À.” Diệp Du Nhiên lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó lại muốn mở cửa đi vào trong.
Diệp Yến Nhi nhanh tay nhanh mắt giơ tay chặn ở giữa khe cửa, không cho cô đóng cửa lại.
Trên mặt Diệp Du Nhiên lộ vẻ mất kiên nhẫn, lấy điện thoại ra gọi tới phòng bảo vệ: “Ở đây có một người phụ nữ chẳng biết tại sao cứ đứng chặn ở cửa nhà tôi không đi, làm phiền các anh dẫn cô ta đi giúp.”
Diệp Du Nhiên nói xong cũng không đóng cửa, lại đứng ở cửa đối mặt với Diệp Yến Nhi.
Diệp Yến Nhi vẫn luôn biết tính tình Diệp Du Nhiên không phải là người dễ trêu chọc, nhưng không ngờ cô lại không nể mặt mình như vậy.
Diệp Yến Nhi cắn môi, nuốt xuống sự không cam lòng: “Đây đều là ý của ông nội, không kèm theo yêu cầu, chỉ cần em đồng ý quay về tập đoàn Diệp Thị làm, ông nội nhất định sẽ chuyển cổ phần cho em, hợp đồng đều đã được làm xong rồi! Chỉ cần em ký tên là được!”
Đúng vào lúc này, trong hành lang vang lên những tiếng bước chân.
Là bảo vệ tới.
Vẻ mặt Diệp Yến Nhi biến đổi, ném thẳng túi tài liệu trong tay vào trong khe cửa.
Cô ta không muốn bị bảo vệ đánh đuổi, chuyện như vậy quá mất mặt.