CHương 84:
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Diệp Du Nhiên nghiêng đầu liếc nhìn. Đó là Diệp Yến Nhi.
“Lên đi.” Diệp Yến Nhi nhìn bộ dạng cô che túi trên đầu với vẻ mặt hơi ghét bỏ.
Diệp Du Nhiên làm như không nghe thấy, đi về phía trước mấy bước lại muốn vẫy xe.
Diệp Yến Nhi không thể làm gì khác hơn là cho xe lùi lại: “Chị tìm em có việc, liên quan tới cổ phần ba của em để lại cho em!”
Diệp Du Nhiên nghe vậy, lúc này mới dừng lại.
“Nói đi.” Diệp Du Nhiên đứng ở trước cửa sổ xe, hoàn toàn không có ý định vào trong xe.
Diệp Yến Nhi cắn răng, che ô, cầm trong tay một tập tài liệu đưa cho cô: “Chỉ cần em quay về công ty làm, ký tập tài liệu này, cổ phần ba em để lại cho em sẽ là của em.”
Diệp Du Nhiên đương nhiên sẽ không cho rằng Diệp Yến Nhi và Diệp Thành sẽ có lòng tốt, nhưng từ chối thì tiếc.
Trong lòng cô nghĩ rất nhiều, nhưng không có thể hiện ra ngoài: “Có gì nói thẳng ra, lúc này muốn uy hiếp tôi làm chuyện gì?”
“Em…”
Nghe cô nói không nương tình, vẻ mặt Diệp Yến Nhi không được tốt lắm.
“Có chuyện thì nói, giữa chúng ta cũng không cần phải giả vờ nữa.” Diệp Du Nhiên híp mắt nhìn cô ta, trên gương mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.
Diệp Yến Nhi nén giận: “Điều kiện chỉ có một, em tới công ty làm, cổ phần ba em để lại cho em sẽ là của em.”
Diệp Du Nhiên nhìn cô ta chằm chằm, không nói gì.
“Em cầm đi! Suy nghĩ kỹ thì tới công ty tìm ông nội.” Diệp Yến Nhi nói xong, lại đột nhiên đẩy tập tài liệu trong tay tới trước mặt Diệp Du Nhiên.
Tay của cô ta chỉ chạm nhẹ tới Diệp Du Nhiên, Diệp Du Nhiên đã đột nhiên ngã xuống.
Diệp Yến Nhi còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, đã thấy Huỳnh Tiến Dương nhảy ra, nhanh chóng đỡ Diệp Du Nhiên lên.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Diệp Yến Nhi, trong mắt lộ vẻ trách mắng: “Yến Nhi, động tác của em có thể nhẹ một chút không, đừng thô lỗ như vậy!”
“Em thô lỗ chỗ nào chứ? Em căn bản lại không…”
Diệp Yến Nhi vội vàng muốn giải thích rõ, nhưng nói đến một nửa lại cảm thấy không thể hiểu được.
Còn Diệp Du Nhiên được Huỳnh Tiến Dương cẩn thận đỡ lấy lại rút cánh tay của mình ra, khẽ nói: “Chị họ cũng không phải cố ý đâu, anh Tiến Dương đừng trách chị ấy.”
Diệp Yến Nhi là người quen giở mánh khóe nên lập tức đã biết được vừa rồi Diệp Du Nhiên thấy Huỳnh Tiến Dương, mới giả vờ ngã xuống.
“Du Nhiên, em vừa…” Mặc dù Diệp Yến Nhi gọi Diệp Du Nhiên, nhưng cắn môi nhìn về phía Huỳnh Tiến Dương với vẻ mặt tự trách.
Cô ta cho rằng Huỳnh Tiến Dương sẽ thiên vị mình giống như trước đây.
Huỳnh Tiến Dương đã lâu không nghe được Diệp Du Nhiên gọi mình như vậy, lập tức lại mềm lòng, vô thức mà thiên vị Diệp Du Nhiên.
Huỳnh Tiến Dương cũng không chú ý nhìn vẻ mặt của Diệp Yến Nhi đã mở miệng nói thẳng: “Bây giờ anh đưa Du Nhiên về trước để tránh bị cảm. Quần áo trên người cô ấy đều ướt rồi. Yến Nhi, ngày mai chúng ta sẽ cùng ăn cơm sau nhé.”
Anh ta nói xong, cũng không đợi Diệp Yến Nhi phản ứng đã kéo Diệp Du Nhiên lên xe của mình.
Khi Diệp Du Nhiên vừa nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương đỗ xe lại và đi về phía bên này, cũng chỉ là đột nhiên nảy ra ý định, muốn thử kỹ năng dành tiêng cho loại con gái trong trắng vô tội, không ngờ thử một lần lại có tác dụng.
Diệp Du Nhiên quay đầu liếc nhìn Diệp Yến Nhi, còn nói khẽ: “Vậy chị họ, em đi về trước đây…”