Chương 80:
Mãi đến ngày ra viện, cô mới nhìn thấy Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên đi tới cửa bệnh viện, mới phát hiện ra cô đang ở bệnh viện cao cấp nhất trong cả thành phố Vân Châu, chi phí một ngày hơn ba mươi triệu còn chưa đủ dùng đâu.
Mộ Tấn Dương dựa người vào trước xe, áo đen quần đen càng tôn thêm dáng người cao ráo của anh. Anh đứng yên ở đó không nói lời nào, cũng có thể làm người ta cảm giác được khí chất cao quý từ trong ra ngoài.
“Gần đây tôi hơi bận nên không tới thăm em được.” Mộ Tấn Dương đến gần, vừa nói chuyện lại muốn giơ tay lên chỉnh lại tóc của cô.
Diệp Du Nhiên nghiêng người tránh đi, trên mặt không lộ cảm xúc gì, lãnh đạm nói: “Cám ơn anh đã cứu tôi. Tôi sẽ gửi lại anh tiền thuốc men. Về sau anh có chuyện gì cần tôi, hoặc tôi có thể giúp một tay, tôi sẽ trả lại ân tình cho anh.”
Bàn tay Mộ Tấn Dương cứng đờ ở giữa không trung, đôi mắt đen của anh nheo lại, rút tay về một cách bình thản và nhắc lại lời cô nói: “Trả lại ân tình cho tôi à?”
“Đúng.” Diệp Du Nhiên gật đầu, trên mặt tái nhợt đầy vẻ xa cách.
Mộ Tấn Dương đột nhiên cười khẽ một tiếng, ghé sát đến bên tai cô: “Ân tình của hàng tỷ con cháu, em tính trả thế nào?”
Diệp Du Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đôi mắt rõ ràng của anh, cô chợt hiểu rõ ý anh muốn nói gì, trên mặt tái nhợt liền ửng đỏ.
Cô sưng mặt lên nhưng nói không ra lời.
“Nói đi, em trả thế nào?”
Anh còn cười được!
Diệp Du Nhiên đạp anh một cái rồi chạy thoát thân, vừa vặn trước mặt chính là trạm xe buýt, cô chạy vội tới và nhảy lên xe buýt.
Để lại Mộ Tấn Dương co chân đứng tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.
Nam Sơn do dự một lát, vẫn đi tới: “Ông chủ, ngài không sao chứ…”
Mộ Tấn Dương liếc mắt nhìn anh ta: “Anh còn nhiều chuyện nữa thì trở về nước Mỹ đi!”
“Vâng.” Tính tình ông chủ đúng là càng lúc càng tệ, rõ ràng là mợ chủ chọc giận ông chủ, ông chủ lại trút giận lên anh ta.
…
Xe buýt đi rất chậm, chậm đến mức có thể nhìn thấy rõ cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Trong đầu Diệp Du Nhiên đang rối bời.
Xe buýt đến trạm dừng, đối diện vừa vặn có một cửa hàng của công ty sửa chữa.
Cô theo dòng người xuống xe, đi tới cửa hàng đối diện, giọng nói đặc biệt bình tĩnh: “Giúp tôi đổi cửa.”
Cô bán hàng lịch sự lại kiên nhẫn hỏi cô: “Xin hỏi cô cần dạng cửa gì? Khi nào cô có thời gian rảnh để chúng tôi…”
“Tôi cần lại cửa kiên cố nhất, chắc nhất, muốn đổi luôn bây giờ!” Diệp Du Nhiên lạnh giọng ngắt lời cô ta, trong mắt dường như cũng có sương lạnh tản ra.
Cô bán hàng có hơi khó xử: “Thật ngại quá, công nhân lắp đặt thiết bị của chúng tôi…”
Diệp Du Nhiên móc ra một tờ và vỗ thẳng vào trên quầy: “Giá gấp mười lần.”
Cái này phải cảm ơn Mộ Tấn Dương giúp cô tìm lại ví tiền, nhưng anh không biết xấu hổ như vậy, cô nhất định phải đổi cửa mới yên tâm.
Tên lường gạt không biết xấu hổ.
…
Diệp Du Nhiên đứng ở chỗ cửa, nhìn công nhân vây quanh khung cửa, đổi cánh cửa cho cô.
Những tiếng “cạch cạch, cốc cốc” vang vọng hành lang.
Hàng xóm đối diện mở cửa, nổi giận mở miệng: “Mới sáng sớm ra mà đổi cửa cái gì chứ!”