Chương 77:
Biết Diệp Du Nhiên kết hôn có chồng thì nhất định phải là người quen gây ra, cũng không phải ngẫu nhiên.
Diệp Du Nhiên vừa về nước không bao lâu, cho dù có ầm ĩ với Diệp Thành nhưng người ngoài không biết.
Cô còn có danh hiệu là cô hai nhà họ Diệp, không người nào dám trắng trợn làm bừa như thế.
Thành phố Vân Châu có ba gia tộc lớn, nhà họ Diệp, nhà họ Huỳnh, nhà họ Hoắc…
“Giữ lại một hơi thở đưa về.”
Mộ Tấn Dương nói xong câu này đã nhanh chóng ra ngoài.
Để lại Nam Sơn và Bùi Chính Thành không hiểu có chuyện gì xảy ra.
…
Trong phòng Tổng Thống.
Hoắc Tuấn Anh đã uống hết hai ly rượu đỏ, Diệp Du Nhiên co người ở góc giường vẫn yên tĩnh, không hề nhúc nhích.
Anh ta híp mắt nhìn về phía Diệp Du Nhiên. Anh ta tốn giá đắt mới mua được loại thuốc kia, người bán nói hiệu quả của thuốc này kinh người, nhưng bây giờ anh ta phải nghi ngờ có thể người kia đã lừa gạt mình.
Bằng không bây giờ đã sắp một tiếng rồi, sao Diệp Du Nhiên còn chưa bò qua cầu xin anh ta.
Diệp Du Nhiên vùi đầu co người ở góc giường, môi cũng bị cắn rách.
Nhiệt độ trên người cô càng lúc càng cao, ý thức lúc tỉnh táo lúc lại mơ hồ.
Cô không biết mình còn có thể chống đỡ được bao lâu, nhưng cô không muốn khuất phục.
Nếu thật sự bị Hoắc Tuấn Anh chà đạp hỏng, cô còn không bằng chết quách cho xong.
Hoắc Tuấn Anh mở miệng gọi cô một tiếng: “Diệp Du Nhiên!”
Chờ gần một giờ khiến kiên trì của anh ta đã sớm dùng hết.
Nếu không phải bởi vì Diệp Du Nhiên vẫn không chịu khuất phục, anh ta lại muốn hưởng thụ cảm giác sung sướng khi được cô cầu xin, anh ta mới không có kiên trì lâu được như vậy đâu.
Có thể làm vì sao không làm, cần gì phải chờ một tiếng.
Anh ta ném ly rượu và leo lên giường kéo Diệp Du Nhiên.
“Anh cút ngay…” Ý thức Diệp Du Nhiên mơ hồ trốn tránh anh ta, giọng nói đã rất suy yếu rồi.
Bây giờ cô sao có thể có sức lực lớn bằng Hoắc Tuấn Anh được.
Hoắc Tuấn Anh giơ tay kéo cô qua, kéo thẳng đôi chân đang gập lại của cô và bắt cô nằm thẳng ở trên giường.
Nhìn gương mặt cô đỏ bừng và đôi môi còn loang lổ vết máu, Hoắc Tuấn Anh có dục vọng muốn hành hạ cô.
Hoắc Tuấn Anh ngồi ở trên đùi cô, không để cho cô có thể co người lại nữa, giơ tay liền tát vào mặt cô: “Mẹ nó, trông cô gợi cảm như vậy, trước kia đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Con nhỏ dâm đãng này!”
Một tát này làm cho Diệp Du Nhiên có chút tỉnh táo ngắn ngủi.
Trong chớp mắt khi cô vừa tỉnh táo liền giơ tay ôm lấy cổ Hoắc Tuấn Anh, giọng nói nũng nịu: “Cậu Phan…”
Hoắc Tuấn Anh vừa nghe được giọng nói mềm mỏng này của cô thì cơ thể cũng run rẩy, một tay thò tới bóp mạnh vào ngực cô: “Cuối cùng cũng chịu hết nổi rồi à! Giả vờ làm đàn bà trong sạch gì chứ…”
Hoắc Tuấn Anh nói xong liền cúi người xuống muốn hôn cô…
Nhưng khi môi của anh ta còn cách môi Diệp Du Nhiên có hai centimet thì đột nhiên hét thảm một tiếng: “A!”
Diệp Du Nhiên cố gắng chống tay ngồi dậy, nhìn Hoắc Tuấn Anh lăn lộn trên trên mặt đất, cô ghét bỏ lắc bàn tay trước đó nắm lấy vị trí buồn nôn trên người Hoắc Tuấn Anh.