Chương 734:
Mộ Tấn Dương đột nhiên thả cô ta ra và rút tay lại, lấy khăn đặt bên cạnh khay trà lau tay một lát mới nói tiếp: “Ông ngoại đối xử với cô không tệ, là bản thân cô đâm đầu vào chỗ chết.”
Ban đầu anh cũng chỉ nghi ngờ Cố Hàm Yên.
Bây giờ nhìn thấy phản ứng này của cô ta thì anh đã hoàn toàn xác định được rồi.
Mà Cố Hàm Yên rốt cuộc đã âm thầm cho ông ngoại dùng thứ gì, khiến cho bệnh cũ của ông đột nhiên tái phát, suýt nữa mất mạng, đến bây giờ còn chưa thể điều tra rõ.
Lời Mộ Tấn Dương nói làm cho Cố Hàm Yên biết, anh đã biết tất cả rồi.
Cho dù cô ta có ngụy biện nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Vẻ mặt Cố Hàm Yên hơi dữ tợn: “Là trước đó anh vì Diệp Du Nhiên nên mới làm trái lời ông ngoại.
Em làm vậy cũng chỉ giúp ông ngoại, cũng là giúp anh thôi.
Ông ngoại không hy vọng anh đến với Diệp Du Nhiên.
Hơn nữa, các người cũng không thể bởi vì một Diệp Du Nhiên mà bất hòa.
Em là đang giúp hai người thôi!”
Cố Hàm Yên tự biết Mộ Tấn Dương đã biết tất cả mọi chuyện mình đã làm nên cũng không che giấu suy nghĩ của mình nữa.
Ban đầu, cô ta không để ý tới Diệp Du Nhiên.
Theo cô ta thấy, Diệp Du Nhiên chỉ là một con ranh con trông mặt mũi còn tạm được, nhưng xinh đẹp thì thế nào chứ?
Nhưng sau đó cô ta mới phát hiện ra mình đã đánh giá thấp địa vị của Diệp Du Nhiên ở trong lòng Mộ Tấn Dương, cô ta bắt đầu sốt ruột.
Vì vậy, cô ta lại bắt đầu lợi dụng tất cả những người có thể lợi dụng: Huỳnh Tiến Dương, Diệp Yến Nhi, bác sĩ trong nhà, ông ngoại.
Mộ Tấn Dương dường như không nghe thấy lời Cố Hàm Yên nói, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô giữ những lời giải thích đó lại mà nói với ông ngoại đi.
Cô cũng có thể cầu xin ông tha thứ cho cô.”
Cố Hàm Yên đột nhiên trợn tròn mắt: “Không!”
Cô ta có thể đi tới ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào Trần Úc Xuyên giúp đỡ cô ta.
Nếu Trần Úc Xuyên biết cô ta từng hại ông, đừng nói giúp cô ta, ngay cả cô ta có thể sống sót hay không cũng không biết đâu.
Cố Hàm Yên gần như suy sụp.
Vào lúc này, những ngụy trang và bộ mặt giả dối đều rơi xuống và biến mất.
“Em cầu xin anh, Tấn Dương, anh đừng đối xử với em như thế.
Em biết sai rồi.
Anh nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, đừng giao em cho ông ngoại, ông sẽ giết em mất…”
Cố Hàm Yên đã hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng của mình nữa, cô ta quỳ gối trước mặt Tần Tấn Dương, không ngừng cầu xin.
Mộ Tấn Dương chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong miệng nói ra những lời vô tình lại lạnh lùng, nghiêm khắc: “Bản thân cô cũng hiểu rõ hậu quả của chuyện này nhưng cô vẫn làm, bản thân cô một lòng muốn chết, ai cứu được cô chứ?”
Anh nói xong, ra sức kéo bàn tay Cố Hàm Yên đang nắm lấy mình ra, đứng dậy.
Ai cứu được cô ta?
Ý của Mộ Tấn Dương chính là, cho dù Trần Úc Xuyên đồng ý bỏ qua cho cô ta, Mộ Tấn Dương cũng không có khả năng bỏ qua cho cô ta.
“Không, xin anh hãy nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy…” Lúc này Cố Hàm Yên mới thật sự biết sợ.
Cô ta không phải chưa từng nghĩ tới sau khi mọi chuyện bị người ta vạch trần sẽ có hậu quả gì.
Nhưng trong xương cốt mỗi người đều tồn tại tâm lý cầu may.