Chương 732:
Sáng hôm sau, Diệp Du Nhiên đi tới công ty sớm, thậm chí còn chẳng kịp ăn sáng.

Bởi vì trong công ty đã chất đống quá nhiều việc.
Khi cô ra khỏi cửa, Mộ Tấn Dương còn chưa thay quần áo, thoạt nhìn dường như không có tinh thần cho lắm.
Anh quấn quít ôm lấy cô một lúc, mới chịu thả cho cô đi: “Buổi trưa tôi sẽ tới tìm em cùng ăn trưa.”
“Em biết rồi.

Nhưng em rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian đâu.” Diệp Du Nhiên cầm túi vừa đi ra ngoài vừa quay đầu nhìn anh.
Mộ Tấn Dương nhìn theo chiếc xe của Diệp Du Nhiên tới khi nó biến mất, lúc này anh mới xoay người trở về phòng.
Anh chậm rãi mặc bộ vest phẳng phiu, gọi điện thoại cho Cố Hàm Yên.
“Trong vòng nửa giờ, đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung gặp tôi.”
Cố Hàm Yên nhận được điện thoại của Mộ Tấn Dương thì phản ứng đầu tiên là mừng rỡ.

Cô ta yêu Mộ Tấn Dương nhiều năm như vậy, bất kể anh đối xử với cô ta thế nào, cô ta vẫn có chút chờ mong đối với anh, điều này đã trở thành một thói quen.
Mộ Tấn Dương nói xong câu đó thì cúp máy.
Cố Hàm Yên cầm điện thoại di động, ánh mắt lộ vẻ suy ngẫm.
Mộ Tấn Dương hẹn gặp cô ta ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung à?
Là bởi vì trước đó cô ta gọi điện thoại cho ông ngoại nên ông ngoại đi tìm Mộ Tấn Dương sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong mắt Cố Hàm Yên ánh lên ý cười vì đạt được ý muốn.

Khi Cố Hàm Yên đến, cô ta phát hiện Mộ Tấn Dương đã chờ sẵn ở đó.
Trên mặt Cố Hàm Yên thoáng hiện vẻ vui mừng.

Không ngờ Mộ Tấn Dương lại tới sớm chờ cô ta ở đây.

Xem ra đúng là vì ông ngoại anh rồi.
Trong lòng cô ta hơi đắc ý, trong lòng hơi chua xót.
Cô ta đi tới, mở miếng nói không hề có chút thành ý nào: “Thật ngại quá, em tới muộn.
Cô vừa nói chuyện vừa tự nhiên ngồi xuống đối diện anh.
“Uống chén trà.” Mộ Tấn Dương rũ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh giống như chẳng hề có chuyện gì, giơ tay đặt chén trà tới trước mặt cô.
Cố Hàm Yên kinh ngạc khi được anh nuông chiều như vậy, giơ tay nhận lấy cốc trà anh đưa cho.

Cô ta nhìn gương mặt điển trai của Mộ Tấn Dương, trong lòng càng thêm kích động.
Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Hôm nay anh gọi em tới… là có chuyện gì sao?”
“Uống trà trước đã.”
Mộ Tấn Dương không trả lời vấn đề của cô ta, chỉ cầm cốc trà trước mặt mình lên, uống một ngụm trước.
Cố Hàm Yên không biết Mộ Tấn Dương rốt cuộc muốn làm gì, đành phải bưng cốc trà lên uống một ngụm.
Mộ Tấn Dương vẫn không nói gì, cuối cùng ngước mắt nhìn cô ta và lại cầm bình trà trước mặt lên, nói: “Uống cạn, tôi sẽ lại rót cho cô.”
Cố Hàm Yên nghi ngờ liếc nhìn anh nhưng vẫn cầm cốc trà lên uống cạn.
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không hề thay đổi.

Anh vừa rót trà cho cô ta vừa hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play