Chương 728:
Mộ Tấn Dương tức giận đứng tại chỗ đạp, cũng không để ý tới Nam Sơn.
Khi Nam Sơn cho rằng Mộ Tấn Dương sẽ không để ý tới mình, giọng nói khàn khàn của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Đưa cô ta về.”
Nam Sơn hơi sửng sốt, đáp một tiếng: “Vâng.”
Trong lòng Diệp Yến Nhi thầm mừng trộm.
Xem ra đứa trẻ kia thật sự không phải là của Mộ Tấn Dương, bằng không anh chắc chắn sẽ không tha cho cô ta như vậy!
Nhưng cô ta mừng quá sớm.
Mộ Tấn Dương đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng chỉnh lại quần áo của mình, trong giọng nói kèm theo sự tàn khốc: “Báo cáo xét nghiệm DNA của con cô là thật.
Đứa trẻ cô mang thai cũng không phải là của Huỳnh Tiến Dương.
Cô còn nhớ rõ có một tối vào năm tháng trước, Huỳnh Tiến Dương đã dẫn cô tới khách sạn không?”
Mộ Tấn Dương nói xong, bước nhanh ra ngoài.
Mà vẻ vui mừng trên mặt Diệp Yến Nhi đã sớm biến mất.
Cô ta vẫn còn nhớ buổi tối đó.
Huỳnh Tiến Dương thường không để ý tới cô ta, nhưng hôm đó lại là lần đầu tiên nói muốn đưa cô ta tới khách sạn.
Cô ta cho rằng Huỳnh Tiến Dương đột nhiên nghĩ thoáng ra, muốn cho cô ta một niềm vui bất ngờ.
Ngày đó bọn họ thật sự đã có một buổi tối vui vẻ.
Cô ta nhớ Huỳnh Tiến Dương đưa chìa khóa phòng cho mình, bảo cô ta chờ anh ta, sau đó…
“Không thể nào… Anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy đâu!” Huỳnh Tiến Dương làm sao có thể đưa cô ta cho người đàn ông khác được?
Mộ Tấn Dương ra khỏi phòng, đi tới phòng vệ sinh.
Anh đi rất nhanh.
Anh không ngừng vốc nước lạnh xối vào mặt mình.
Bây giờ đang là mùa xuân, nước lạnh xối lên mặt vẫn có cảm giác lạnh giá.
Cảm giác lạnh giá này theo da tay của anh lan ra khắp cả người.
Cả người đều lạnh buốt tới tận xương.
…
Nam Sơn bố trí người đưa Diệp Yến Nhi về, sau đó quay lại tìm Mộ Tấn Dương.
Anh ta đi theo Mộ Tấn Dương rất nhiều năm, vừa rồi đã nhìn ra được vẻ mặt Mộ Tấn Dương không ổn.
“Có nhìn thấy ông chủ không?”
Dọc đường, anh ta vừa đi vừa hỏi.
Chờ tới khi anh ta tìm đến phòng vệ sinh thì Mộ Tấn Dương đã đi tìm Bùi Chính Thành.
Anh ta đành phải vào phòng riêng theo.
“Tấn Dương, cậu làm gì vậy? Rượu này không phải uống như thế…”
Anh ta mới đi tới cửa đã nghe bên trong truyền đến giọng nói của Bùi Chính Thành.
Anh ta đẩy cửa đi vào nhìn, đã thấy Mộ Tấn Dương đang cầm một chai rượu đế dốc vào trong miệng.
Anh uống vội, có chút rượu theo khóe miệng chảy xuống, dính ướt cổ áo.
Mặc cho Bùi Chính Thành ra sức cướp chai rượu này thế nào cũng không thể làm được.
Tay Mộ Tấn Dương dường như được hàn chặt vào trên đó, kéo thế nào cũng không thể kéo ra được.
Hai người Nam Sơn và Bùi Chính Thành phải hợp sức mới cướp được chai rượu này.