Chương 741:

Thỉnh thoảng Diệp Du Nhiên sẽ nghe thấy mấy câu kiểu như ‘thật hâm mộ’, ‘thật đẹp trai’.

Diệp Du Nhiên đi đến, kéo anh sang một bên: “Đã nói không cần rồi…”

“Dù sao cũng rảnh rỗi.” Mộ Tấn Dương cúi đầu nhìn cô, trên mặt là nụ cười như gió xuân ấm áp.

Diệp Du Nhiên không nói lại được, đành phải kéo anh lên xe.

Nửa đêm, Diệp Du Nhiên bị khát mà tỉnh.

Vị trí bên cạnh lại trống không.

Cô bật đèn đầu giường, mở cửa đi ra ngoài.

Chiếc đèn tường bên ngoài cửa vẫn đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cô đi đến phòng làm việc xem, lại thấy không có ai.

Cô quay người đi đến đầu bậc thang, vừa nhìn xuống, đúng lúc trông thấy trong phòng khách tối um lấp lóe chấm sáng.

Cô thăm dò gọi một tiếng: “Mộ Tấn Dương?”

Bỗng nhiên chấm sáng kia bị dập tắt, chỉ chớp mắt tiếp theo, tiếng nói hơi khàn của Mộ Tấn Dương truyền đến: “Sao lại tỉnh? Muốn uống nước?”

“Ừm.” Diệp Du Nhiên lại nói: “Anh bật đèn, em xuống rót nước uống.”

“Em trở về phòng đi, anh lập tức mang lên cho em.”

Nói xong, trong phòng khách tối um vang lên tiếng bước chân.

Diệp Du Nhiên lại đứng nguyên tại chỗ một lát, cuối cùng vẫn quay người trở về phòng ngủ.

Chỉ thoáng chốc Mộ Tấn Dương đã mang nước lên.

Diệp Du Nhiên nhận lấy uống một hớp, phát hiện là nước ấm.

“Hơn nửa đêm anh không ngủ mà ngồi phòng khách làm gì?” Diệp Du Nhiên vừa uống vừa hỏi anh.

Mộ Tấn Dương ho khan một tiếng nói: “Rời giường tìm nước uống, cơn nghiện thuốc tái phát nên hút một điếu.”

Mùi thuốc lá trên người anh nồng nặc như vậy, có chỗ nào giống chỉ hút một điếu chứ.

Tải app truyện hola nhé! Diệp Du Nhiên cũng không vạch trần anh.

Cô đã có thể xác định, trong lòng Mộ Tấn Dương có chuyện.

Còn là chuyện lớn.

Cô đã không còn là Diệp Du Nhiên có thể dễ dàng lừa dối của hai năm trước rồi.

Trưởng thành khiến cô ngày càng cẩn thận.

Cuối tuần, Diệp Du Nhiên hẹn An Hạ đi uống trà.

Sau đó, cô hỏi An Hạ: “Có số điện thoại của Nam Sơn không? Cho tớ.”

“Đương nhiên là có, cậu tìm anh ta có việc gì?” An Hạ vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra tìm số.

Diệp Du Nhiên cười nói: “Lúc trước Mộ Tấn Dương bảo tớ tìm anh ta lấy ít đồ, tớ quên lưu số của anh ta, đúng lúc có cậu ở đây, tớ cũng không gọi điện thoại hỏi Mộ Tấn Dương nữa, tránh gây phiền phức.”

An Hạ không nghi ngờ gì, lập tức đưa số của Nam Sơn cho Diệp Du Nhiên: “À, chính là số này, thật ra hai năm nay anh ta cũng không đổi số.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play