Chương 679:
Diệp Du Nhiên nhìn theo bóng lưng của Diệp Yến Nhi, hít một hơi thật sâu, mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Sao Diệp Yến Nhi lại biết cô trở về thành phố Vân Châu?
Cô nhớ lần trước bất ngờ gặp phải Huỳnh Tiến Dương, chẳng lẽ là anh ta tiết lộ?
Không đúng, nếu là Huỳnh Tiến Dương không cẩn thận nhắc tới cô, Diệp Yến Nhi tìm đến cô không thể ra vẻ như vậy được, Diệp Yến Nhi tìm đến chắc chắn là để mắng cô.
…
Diệp Du Nhiên biết nếu Diệp Yến Nhi đã biết cô trở về, thì chứng tỏ người nhà họ Diệp đều biết cô đã trở lại.
Giữa trưa, cô ra ngoài ăn cơm, vừa mới đi tới cửa công ty, một chiếc ô Diệp màu đen chợt dừng lại ngay trước cửa.
Diệp Du Nhiên vốn cũng không chú ý đến chiếc xe này, chuẩn bị đi lướt qua.
Kết quả chưa đợi cô đi qua, đã bị người bước xuống từ trên xe gọi lại.
“Du Nhiên.”
Diệp Du Nhiên dừng chân quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Diệp Nguyên Minh.
Cửa công ty người đến người đi, Diệp Du Nhiên mím môi, đáy mắt hiện lên sự mất kiên nhẫn, nhưng vẫn gọi một tiếng: “Chú hai.”
Diệp Du Nhiên chú ý thấy có nhân viên qua đường đang cẩn thận nhìn sang bên này.
Diệp Nguyên Minh gật đầu hài lòng, xoay người mở ghế sau xe ra.
Diệp Du Nhiên híp mắt, không ngờ cả Diệp Thành cũng đến rồi.
Vẻ mặt Diệp Du Nhiên lạnh nhạt: “Ông nội.”
Rất rõ ràng Diệp Thành không hài lòng với sự lạnh nhạt của Diệp Du Nhiên.
Ông ta nhíu mày: “Tìm một chỗ ăn cơm trước đi.”
…
Mấy người tìm quán ở gần đó ăn cơm.
“Tổng giám Diệp!”
Cô vừa đi vào, đã nhìn thấy nhân viên của công ty.
Diệp Du Nhiên cười đáp lại: “Ăn cơm đi.”
Diệp Thành thấy Diệp Du Nhiên có thể tươi cười nói chuyện với nhân viên của công ty, thấy càng không hài lòng hơn.
Ông cảm thấy Diệp Du Nhiên hoàn toàn không xem trọng người làm ông nội là mình.
Nhưng ông ta cũng không suy nghĩ xem, năm đó ông ta đã đối xử với Diệp Du Nhiên như thế nào.
Đoàn người được nhân viên phục vụ đưa vào phòng bao.
Sau khi Diệp Du Nhiên ngồi xuống, thì đưa thực đơn tới trước mặt Diệp Thành: “Ông nội, gọi món đi ạ.”
Diệp Thành không hề khách sáo chút nào, cầm qua gọi món.
Ông ta ngay cả từ chối cũng không có, thật đúng là xem mình thành một “bề trên”.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ, mãi đến khi gọi món xong, Diệp Nguyên Minh mới như có lỗi nói: “Du Nhiên, cũng không biết cháu thích ăn món gì, cho nên tùy tiện gọi mấy món, cháu không kén ăn cái gì chứ?”
Diệp Du Nhiên chỉ cười nhạt: “Hai người cứ tùy ý đi.”
Bọn họ vẫn ích kỷ giống như trước đây.