Chương 676:

“Được, ăn cơm trước đi.”

Nói xong, Diệp Du Nhiên nhấc chân đi về phía phòng ăn.

Cô vốn không nên ở lại ăn bữa cơm này, nhưng coi như thành toàn chút mong muốn cá nhân của mình một lần cuối cùng, cô có chút nhớ đồ ăn Mộ Tấn Dương nấu.

Cố Hàm Yên rời khỏi biệt thự, không che giấu sự tức giận trên mặt nữa.

Cô ta nổi giận đùng đùng quay lại xe, đạp lên chân ga, lao điên cuồng trên đường.

Diệp Du Nhiên!

Hai năm trước, hai năm sau, đều là Diệp Du Nhiên làm xáo trộn tất cả kế hoạch của mình!

Cô ta không nghĩ ra rốt cuộc Diệp Du Nhiên tốt ở chỗ nào mà đáng để Mộ Tấn Dương sẵn lòng đợi suốt hai năm.

Hai năm trước, cô ta từng cho rằng chỉ cần mình có cơ hội ở chung với Mộ Tấn Dương, Mộ Tấn Dương có thể nhìn thấy điểm tốt của mình.

Nhưng hai năm nay, cô ta ngay cả gặp mặt Mộ Tấn Dương cũng rất ít, nếu không phải bệnh của Mộ Úc Xuyên liên tục phát tác, chắc chắn Mộ Tấn Dương đã giải trừ hôn ước với cô ta từ lâu.

Không, cô ta đợi nhiều năm như vậy, mới đợi được đính hôn với Mộ Tấn Dương.

Không thể cứ bỏ qua như thế được.

Có phải chỉ cần Diệp Du Nhiên biến mất… cô ta mới có nhiều cơ hội hơn không?

Cô ta đã không thể phân biệt tình cảm trong lòng với Mộ Tấn Dương là yêu hay thói quen nữa rồi.

Cô ta chỉ biết mình muốn làm bà Mộ, muốn làm Phu nhân Tổng Giám đốc của tập đoàn LK.

Nếu thật sự là như thế, vậy đừng trách cô ta độc ác vô tình.

“Tin…”

Tiếng còi ô Diệp chói tai vang lên, Cố Hàm Yên ngẩng phắt đầu dậy, một luồng ánh sáng mạnh chiếu tới từ trước mặt, cô ta xoay nhanh bánh lái, mới vô cùng nguy hiểm tránh khỏi chiếc xe đang đâm đầu tới.

Nhưng xe của cô ta vẫn đụng vào hàng rào bảo vệ.

Cô ta không sao cả, nhưng tim lại đập rất nhanh.

Khi nãy cô ta vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Diệp Du Nhiên nên mất hồn, suýt nữa xảy ra tai nạn xe cộ.

Lúc trong lòng vẫn còn sợ hãi, cô ta lại nghĩ đến một người.

Cô ta lấy ra một cái điện thoại từ trong ngăn kéo ô Diệp, ẩn đi số điện thoại, sau khi mở máy đổi giọng thì gọi đi.

Điện thoại reo rất lâu mới có người nghe máy.

“Ai vậy?”

“Mợ chủ Huỳnh, Diệp Du Nhiên trở về rồi, cô có biết không?”

Chỉ nói một câu này xong thì Cố Hàm Yên lập tức cúp máy.

Một bữa cơm tối, hai người đều thong thả ăn.

Nhưng lại vô thức mang theo mấy phần bi tráng.

Điều này khiến Diệp Du Nhiên nghĩ đến bữa tối cuối cùng.

Cô thầm châm chọc một tiếng, lại ăn thêm hai miếng cơm, sau khi ăn sạch đồ ăn trong bát thì buông đũa xuống: “Tôi ăn no rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play