Chương 672:

“Đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với em, vào đi.” Mộ Tấn Dương nói xong thì đi vào trong biệt thự.

Diệp Du Nhiên đi theo sau, Thịt Bò lập tức xoay vòng vòng quanh cô.

Mãi đến phòng khách, Thịt Bò cũng không nỡ rời đi.

Mộ Tấn Dương rót cho cô ly nước: “Vẫn chưa ăn tối à?”

“Ăn rồi.” Diệp Du Nhiên mặt không đổi sắc nói dối.

Mộ Tấn Dương nghiêng đầu, cười nhạt: “Vậy, có để bụng ngồi ăn với anh một chút không?”

Mộ Tấn Dương như vậy rất hiếm thấy, vừa không mạnh mẽ, cũng không lạnh lùng, khiến Diệp Du Nhiên không biết làm thế nào.

“Anh coi như em đồng ý.”

Mộ Tấn Dương nói xong, đưa mắt nhìn Thịt Bò đang ngồi xổm bên cạnh Diệp Du Nhiên.

Thịt Bò cảm nhận được ánh mắt của Mộ Tấn Dương, dựng thẳng lỗ tai, ngồi càng ngay ngắn hơn, giống như một học sinh tiểu học vậy.

Mộ Tấn Dương lại bổ sung: “Em trông Thịt Bò giúp anh một lát, cảm ơn.”

Không đợi Diệp Du Nhiên đáp lời, anh đã bước vào phòng bếp.

Diệp Du Nhiên mở miệng, thấy Mộ Tấn Dương đi vào phòng bếp không quay đầu lại, đành cúi đầu nhìn Thịt Bò.

Thịt Bò cũng nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt ngập nước.

Diệp Du Nhiên xoa đầu nó, Thịt Bò như làm nũng dựa vào bên người cô như không xương vậy.

Diệp Du Nhiên hiểu ý Thịt Bò, khẩy khẩy lỗ tai nó: “đã lớn như vậy rồi, còn muốn ôm!”

Cũng không biết Thịt Bò nghe có hiểu không, vẫn cứ mãi ngã lên người cô.

Diệp Du Nhiên đành phải ôm nó lên.

Cô nhìn thoáng qua cách bày trí của biệt thự.

Sau khi trở lại thành phố Vân Châu, đây là lần thứ hai đi vào trong biệt thự.

Lần trước là uống say bị Mộ Tấn Dương đưa tới đây, lúc rời đi cũng không nhìn kỹ, bây giờ cô mới phát hiện, cách bày trí trong biệt thự lại trở về lúc cô vừa vào ở.

Mấy thứ Mộ Úc Xuyên mang vào năm đó đã không thấy bóng dáng, trong biệt thự trông rất trống vắng, lạnh lẽo.

Có lẽ Cố Hàm Yên không có ở đây, ít nhất không ở cùng phòng với Mộ Tấn Dương, lần trước cô đã phát hiện, quần áo của cô lúc trước đều vẫn còn.

Nhưng thế thì sao chứ.

Hồi ức, mãi mãi cũng không thể quay về.

Diệp Du Nhiên ôm Thịt Bò một lát rồi thả nó xuống.

Thịt Bò vừa mới xuống đất, đã kêu “gâu gâu” chạy ra ngoài cửa.

“Thịt Bò!”

Diệp Du Nhiên kêu nó một tiếng, đuổi theo.

Cô mới bước đến chỗ huyền quan, đã đụng mặt với Cố Hàm Yên đi vào từ bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play