Chương 670:

Nhưng bây giờ cũng chỉ có cách này để anh có thể đến gần Diệp Du Nhiên, có thể cho Diệp Du Nhiên cam tâm tình nguyện tiếp xúc với mình mà thôi.

Nụ cười trên mặt Mộ Tấn Dương không hề nhạt đi: “Nếu cô Diệp có vấn đề gì, chắc chắn tôi sẽ hết lòng dạy bảo.”

Diệp Du Nhiên nghe vậy thì cười gượng gạo: “Vậy tôi cảm ơn lòng tốt của ngài Mộ trước.”

Cô cảm thấy thật ra cảnh này rất quen thuộc.

Năm đó, lần đầu tiên cô biết thân phận của anh, cũng là lấy loại thân phận này.

Khi đó, bọn họ còn đang cãi nhau.

Vẫn là có chỗ không giống.

Lần này, giữa cô và anh, không phải vấn đề cãi vã nữa rồi.

Mộ Tấn Dương cũng cười, nhưng nụ cười của anh không nhìn ra cảm xúc thật giả.

“Cô Diệp không cần khách sáo, quen biết chính là bạn bè.”

Diệp Du Nhiên: “…”

Diệp Du Nhiên và Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt cùng nhau tiễn Mộ Tấn Dương đến dưới lầu công ty, mới quay lại văn phòng lần nữa.

Trong thang máy, Tổng Giám đốc của Hải Nguyệt như cảm thán nói: “Ngài Mộ đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Ừm.” Diệp Du Nhiên không có hứng thú, chỉ hờ hững đáp lời.

Tổng Giám đốc nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên, vẻ mặt hơi do dự, sau đó vẫn hỏi: “Lúc trước nghe nói cô là bạn với vợ chưa cưới của ngài Mộ.”

Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vốn không có hứng thú lập tức trở nên lạnh lùng.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Văn phòng của Tổng Giám đốc nằm trên Diệp Du Nhiên một tầng, lúc vào thang máy là cô ấn, bây giờ thang máy đang đứng ở lầu 21.

Diệp Du Nhiên như không nghe thấy anh nói gì, cười nhìn anh: “Tổng Giám đốc, anh đến rồi.”

Vấn đề này của anh, cô không có cách nào trả lời, cũng không muốn trả lời.

Cố Hàm Yên, vợ chưa cưới của Mộ Tấn Dương.

Trước kia là tình địch của cô.

Những chuyện này, cô không phải người giỏi nói dối.

Cho nên chẳng thà không nói.

Tổng Giám đốc cũng nhìn ra Diệp Du Nhiên không muốn nói, tuy trong lòng không vui, cảm thấy Diệp Du Nhiên quá tự cao, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của Diệp Du Nhiên, thì không nói nhiều nữa.

Diệp Du Nhiên đợi Tổng Giám đốc ra ngoài rồi mới ấn tầng hai mươi, quay lại phòng làm việc của mình.

Mộ Tấn Dương cũng không về công ty, mà là đến Ngọc Hoàng Cung.

Nam Sơn thấy Mộ Tấn Dương vào phòng làm việc, duỗi cổ nhìn sau lưng anh, kết quả không nhìn thấy gì cả.

Anh tự tay pha một tách cà phê đưa vào cho Mộ Tấn Dương.

Nam Sơn đặt cà phê xuống trước mặt Mộ Tấn Dương, hỏi: “Ông chủ, anh không hẹn cô Diệp hả?”

“Ừm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play