Chương 661:
Nửa đời này của anh ta, ngoài trừ phí tâm tư vào y học, cái khác khiến anh ta hoa tổn tâm tư chính là Diệp Du Nhiên.
Cũng từng không cam lòng.
Rõ ràng là cô gái nhỏ mà anh ta nhìn lớn lên, sao chớp mắt lại thành của người khác rồi chứ?
Mà người khác, còn không biết quý trọng.
Lục Thời Sơ mơ hồ nhìn thấy Mộ Tấn Dương run lên một cái, nhưng ngọn đèn quá mức u ám, anh ta có chút nhìn không rõ.
Anh ta thu hồi suy nghĩ, nhìn Mộ Tấn Dương không nói gì, nói tiếp: “Du Nhiên từng nói, cậu đối với cô ấy rất tốt, nhưng mà, cậu có tốt với cô ấy, cũng không thuần túy.”
Mộ Tấn Dương mím môi, mấy chữ giống như rít ra từ kẽ răng: “Cậu cái gì cũng không biết!
“Thật sự tôi cái gì cũng không biết, đặc biệt là có một chuyện, tôi vẫn luôn không suy nghĩ rõ ràng.”
Lục Thời Sơ đưa tay vào túi quần, giọng nói trầm xuống: “Chuyện cha của Du Nhiên, cậu hẳn là đã biết, lúc xảy ra chuyện, tôi mới mười bốn tuổi, cũng không phải là người của nhà họ Diệp, cho nên cũng không biết nhiều, nhưng mà tôi nghe nói, người bị hại kia, họ Mộ.”
Hai chữ cuối cùng, Lục Thời Sơ cố ý nhấn mạnh.
Đêm đầu xuân, trong không khí vẫn lưu lại hơi lạnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hai người đàn ông dưới ánh đèn u ám ở một sân bóng rổ bỏ hoang giằng co, một đoạn thời gian ngắn, cũng không ai mở miệng.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút mờ mịt: “Thì làm sao?”
“Đúng, cái này cũng không đại biểu cho cái gì, chỉ là…” Lục Thời Sơ dừng một chút, ngữ điệu chợt trở nên âm trầm: “Họ Mộ, lại là một người phụ nữ mà người ta không thể tra ra được cái gì, ở thành phố Vân Châu, cũng không nhiều, tôi xin lỗi đã nhắc đến người chết trong tình huống như mà, nhưng mà tôi muốn nói cho đúng là, chú Diệp không phải loại người biết làm chuyện đó, bằng không, cũng sẽ không dạy dỗ Du Nhiên thành một người phụ nữ chấp nhất như vậy.”
Lục Thời Sơ nhìn thấy Mộ Tấn Dương vẫn luôn không nói gì, trong lòng có lẽ đã có được khẳng định cho phán đoán của mình.
Năm đó sau khi nhà họ Diệp xử lý chuyện này, vô cùng an phận, lại xử lý vô cùng sạch sẽ.
Mười mấy năm trước, phương thức bảo tồn tin tức cũng không hoàn thiện như hiện tại.
Cho dù anh cố tình muốn tra, cũng chỉ là một số tin tức không hữu dụng.
Mà năm đó Diệp Du Nhiên quá nhỏ, sau khi xảy ra chuyện đó, nhà họ Diệp dùng lý do sợ cô bị dư luận tổn thương, đón về nhà họ Diệp, không để cô gặp lại cha Diệp.
Đây cũng tạo thành cục diện cô hoàn toàn không biết gì về chuyện của cha Diệp.
Nhưng lúc ấy Diệp Du Nhiên bị cách ly hoàn toàn, không có nghĩa là anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Vốn anh ta không có hoài nghi Mộ Tấn Dương, nhưng vào đoạn thời gian Mộ Tấn Dương vừa quay lại thành phố Vân Châu, Lục Thời Sơ vẫn luôn chú ý đến chuyện này, liền phát hiện cũng có người tra chuyện này.
Chỉ là người tra chuyện này rất thần bí mà thôi.
Anh ta vốn chỉ là ôm tâm lý thử xe, nhưng mà phản ứng của Mộ Tấn Dương…
“Không ngờ trí tưởng tượng của bác sĩ Lục lại phong phú như vậy.” Mộ Tấn Dương vẫn đứng ở một nơi bí ẩn như cũ, không thấy rõ biểu tình, cũng không nhìn ra được tâm tình.
“Nếu như ngài Mộ cảm thấy đây chỉ là tưởng tượng của tôi, vậy xin cứ tự nhiên, nhưng tôi tin tưởng, Du Nhiên nhất định sẽ nghiêm túc nghe tôi nói những chuyện này.”
Giọng của Lục Thời Sơ, lạnh như hàn băng ngàn năm.
Cô bé mà anh ta yêu thương đến lớn, sao có thể để người đàn ông có mục đích khác tiếp cận.