Chương 653:

Có một e-mail mới trong hộp thư của trò chơi, nội dung của e-mail là: Bạn bị người chơi báo cáo vì treo máy quá lâu, nên sẽ bị trừ điểm uy tín.

Mộ Tấn Dương nhướng mày, anh xóa mail đó đi rồi để điện thoại qua một bên.

Hai người ăn cơm với nhau trong yên lặng.

Nhưng Mộ Tấn Dương không hề tập trung ăn cơm chút nào.

Anh ăn rất chậm, ánh mắt anh giống như là mọc chân rồi vậy, cứ chốc chốc là lại chạy lên người của Diệp Du Nhiên.

Cô ấy thật sự đã gầy đi rất nhiều.

Chiếc váy công sở liền thân được mặc trên người cô trông có chút rộng rãi, khuôn mặt thì vẫn tinh xảo tuyệt sắc như cũ, nhưng thần sắc thì lại có chút đờ đẫn.

Không nên như vậy…

Mộ Tấn Dương rũ tầm mắt xuống, miễn cưỡng ăn được vài miếng thì lại cảm thấy không còn lòng dạ nào để ăn nữa.

Diệp Du Nhiên ăn rất nhanh, nhưng động tác lại không có vẻ gì là thô lỗ.

Sau khi cô ăn xong thì lại mở tin tức đó ra, đưa cho Mộ Tấn Dương: “Tôi và Cố Hàm Yên rốt cuộc có mối quan hệ thế nào thì tôi nghĩ anh biết rất rõ, hành vi này của cô ta có thể gây rắc rối cho tôi ở một mức độ nhất định nào đó, tôi là người ghét phiền phức.”

Sắc mặt của Diệp Du Nhiên trông rất công tư phân minh, đem đến cho người ta một cảm giác rất giỏi giang và lanh lợi.

Mộ Tấn Dương không có phản ứng gì, anh vô cảm xem đoạn tin tức đó xong, nhưng vẫn không có lên tiếng nói gì cả.

Một lát sau, anh mới lên tiếng: “Ừm, anh sẽ xử lý.”

Diệp Du Nhiên mấp máy môi, cô nghĩ ra thứ gì đó rồi nói: “Tôi nghĩ vợ chưa cưới của anh rất bất mãn việc hiện giờ chúng ta vẫn chưa làm thủ tục ly hôn, cho nên mới giận chó đánh mèo với tôi, con đường ngắn nhất để giải quyết chuyện này, chính là lập tức làm thủ tục ly hôn.”

Âm điệu của từ cuối cùng còn chưa được dứt, thì Mộ Tấn Dương đã lập tức phủ quyết với sắc mặt tái xanh: “Không được.”

Anh sốt sắng nói: “Anh đính hôn với cô ta là vì lúc đó ông ngoại bị bệnh nặng, ông ấy hy vọng…”

“Không cần giải thích nữa, Mộ Tấn Dương!” Diệp Du Nhiên đứng phắt dậy, cắt đứt lời anh.

Mỗi lần nhắc đến chuyện này là cô lại cảm giác như vết sẹo trong tim mình lại lần nữa bị hở ra.

Cô lặp lại một lần nữa: “Không cần giải thích nữa, ai ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình hết, tôi chỉ hy vọng anh có thể buông tha cho tôi, tôi không muốn có một ngày mà mình bị biến thành trung tâm bàn tán của người khác, không muốn mình biến thành kẻ chen chân trong miệng của người khác.”

Nghĩ đến lời của Lê Bách Lạc, là trên mặt cô lại loé lên một sự trào phúng.

Cô không muốn nghe giải thích.

Mộ Tấn Dương năm đó vì ông ngoại của mình mà đính hôn với Cố Hàm Yên, anh ấy có thể thỏa hiệp một lần, thì sẽ có thể thỏa hiệp lần hai.

Nói không chừng, lần sau chính là đối phó với cô vì ông ngoại thì sao.

Ông chú tài xế đó nói không sai, con cháu nhà giàu không có ai là thật tâm cả.

Càng huống hồ, Mộ Tấn Dương chính là người sau này phải kế thừa gia tộc Mogwynn.

Cô, thật sự không thể chọc vào nổi.

Đứa trẻ đã mất kia, là sự sơ suất của cô, là cô có lỗi.

Cho nên cô đáng phải được sống trong ân hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play