Chương 607:

Một tay cô đặt trên bụng, một tay trước vô thức siết chặt.

Chỗ này đã từng thật sự tồn tại con của cô và Mộ Tấn Dương?

Thế nhưng đứa con này bây giờ đã không còn nữa, đều là lỗi của cô…

Chính vào lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra.

Một dáng người cao ráo xuất hiện ở phòng bệnh, Diệp Du Nhiên thì vẫn chìm đắm vào trong dòng cảm xúc của mình, đối với người đến là ai cô cũng không chút hiếu kỳ.

“Tỉnh rồi.” Trong phòng vang lên giọng nói ôn hòa của một người đàn ông.

Diệp Du Nhiên nghe thấy chút quen tai, lúc này mới hoàn hồn quay đầu nhìn người đàn ông đó.

Khi nhìn rõ mặt mũi của người đó. Diệp Du Nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, lẩm bẩm lên tiếng: “Anh Phong?”

Phong Hải đi lại gần, nhìn rõ biểu cảm trên mặt của Diệp Du Nhiên, mày kiếm hơi nhíu lại, trong giọng nói ẩn chứa sự lo lắng: “Cô đã hôn mê một ngày, bây giờ đã đói chưa? Muốn ăn cái gì không?”

Anh ta ngồi bên cạnh giường, ánh mắt ôn hòa nhìn Diệp Du Nhiên.

Ánh mắt của anh ta và Mộ Tấn Dương có sự thâm trầm khác nhau, con ngươi của anh ta có màu nâu sẫm, nhìn thì không thấy sự u tối, ngược lại nhiều thêm vài phần dễ gần, mang đến cảm giác tin tưởng cho người khác.

Diệp Du Nhiên rút tim truyền nước biển ra, hai tay nắm chặt cánh tay của Phong Hải, vốn có gương mặt xinh đẹp nhưng bởi vì cảm xúc đột ngột bạo phát mà mặt mày vặn vẹo: “Y tá nói đều là sự thật sao? Tôi sao có thể mang thai chứ? Tôi sao có thể không biết mình đã có thai chứ? Cô ấy…”

“Bĩnh tĩnh một chút.” Phong Hải rất bình tĩnh đối mắt với cảm xúc mất khống chế của Diệp Du Nhiên.

Anh ta không có rút tay ra, chỉ bĩnh tĩnh nhìn cô: “Trước khi cô tỉnh lại. Tôi đã nghĩ sẽ giấu chuyện này đi, nhưng sau đó tôi lại cảm thấy, chuyện này có lẽ khiến cô đau khổ nhưng cô chắc chắn sẽ hiểu rõ thân thể của mình xảy ra chuyện gì, buồn bã chỉ tạm thời, rất nhanh sẽ qua đi thôi.”

Lời Phong Hải nói, giống như đang an ủi cô, cũng rất tàn nhẫn.

Diệp Du Nhiên hét lên: “Không hết được, không hết được… Là tôi hại chết nó… tôi tưởng dạ dày của tôi không tốt, Mộ Tấn Dương còn cho bác sĩ kiểm tra cho tôi, sao có thể chứ…”

Cô điên cuồng lắc đầu, lặp đi lặp lại bốn từ “làm sao có thể”, nước mắt rơi xuống như mưa.

Đó là một sinh mạng, đều là cô sơ xuất, đều tại cô.

Diệp Du Nhiên túm tóc của mình, nước mắt giống như trân châu từ từ rơi xuống.

Phong Hải cố gắng ngăn cản hành vi của cô, thế nhưng Diệp Du Nhiên lại đắm mình trong cảm xúc đó, hoàn toàn phớt lờ anh ta.

Sắc mặt của Phong Hải hơi tối lại, trực tiếp gọi bác sĩ đến tiêm thuốc an thần cho cô.

Sau khi tiêm thuốc an thần thì Diệp Du Nhiên cuối cùng cũng yên tĩnh lại, nặng nề thiếp đi.

Phong Hải đứng trước giường bệnh của cô một lát, sau khi có điện thoại đến thì mới quay người đi đến cửa sổ nghe điện thoại. Nhận điện thoại, mắt của Phong Hải hơi nheo lại: “Như thế nào rồi?”

“Mộ Tấn Dương đang phái người đi khắp nơi tìm cô Tô…”

“Ừm, đừng để cậu ta tìm đến đây, còn nữa, chuẩn bị máy bay tư nhân, tối nay trở về Cảnh thành.”

Nói xong thì Phong Hải tắt máy, quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên trên giường bệnh, ánh mắt tràn đầy dã tâm.

Chiếc xe Bentley đen lao nhanh trên đường, cũng mặc kệ đèn đỏ hay đèn xanh, như thể không cần mạng mà lao về phía trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play