Chương 581:
Ánh mắt Diệp Du Nhiên dừng lại trên chiếc nón cô ấy đang đội, bỗng dưng bật cười: “Cậu trút hết vốn liếng ra luôn đấy à, giá của cái nón này còn đắt hơn lương một tháng của cậu nữa.”
“Khụ…”
An Hạ lúng túng ho vài tiếng, nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Diệp Du Nhiên rồi thật thà đáp: “Không phải mình bỏ tiền ra mua đâu, là…là Bùi Chính Thành mua nó cho người con gái khác, nhưng sau khi biết cô ta chân đạp hai thuyền, bèn tặng nó lại cho mình.”
Sau khi An Hạ nói dứt lời bèn nháy mắt nhìn Diệp Du Nhiên, gương mặt tỏ ra hết sức vô tội.
Diệp Du Nhiên lườm cô, rồi cười nói: “Cậu cảm thấy mình tin lời cậu nói hả?”
“Sao lại không tin? Bùi Chính Thành là cái đồ lăng nhăng, bạn gái anh ta bắt cá nhiều tay cũng là chuyện sớm muộn thôi!”
An Hạ hừ lạnh, gương mặt thoáng có vẻ khinh thường, cô ấy tiếp tục nói: “Hiện giờ bị cắm sừng cũng còn nhẹ đấy! Loại người như anh ta, sớm muộn gì cũng chọc giận những người phụ nữ khác, nói không chừng sau này sẽ có một người phụ nữ nào đó nhân lúc anh ta ngủ, bèn cắt phăng cậu em của anh ta đi.”
Gương mặt âm u của An Hạ làm Diệp Du Nhiên sợ đến nỗi lạnh cả sống lưng, cô không quên kéo cô ấy vào một góc: “Cậu cũng thật là, cái gì cũng dám nói hết vậy.”
An Hạ lắc đầu: “Không phải, không phải là tớ chỉ nói khơi khơi vậy đâu, bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày về nhà tớ đều phải cầu khấn…”
Diệp Du Nhiên đỡ trán, mối thù này phải lớn đến mức nào, cơn oán hận này phải dữ dội đến nhường nào cơ chứ.
“Dù có thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng là ông chủ của cậu mà.”
“Hứ, anh là cái đồ lăng nhăng! Đồ ngựa giống!”
Diệp Du Nhiên hỏi dò với vẻ mặt tinh nghịch: “Anh ta làm gì cậu rồi?”
“…Làm cái gì là làm cái gì! Mình đi dạo phố đi, tớ có nhiều thứ muốn mua lắm đó.” An Hạ trừng mắt nhìn Diệp Du Nhiên rồi kéo cô đi vào cửa hàng.
An Hạ có khả năng cảm hóa lòng người rất mạnh mẽ.
Diệp Du Nhiên đi dạo phố chung với cô ấy, dường như tâm trạng ủ ê mấy ngày nay của cô đều bị xóa tan thành mây khói.
Có điều, hai người đi dạo càng lâu, trong cửa hàng có mở máy sưởi, không khí không lưu thông được, Diệp Du Nhiên bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Ọe…”
Diệp Du Nhiên cầm bộ đồ trong tay, chuẩn bị đi cho An Hạ đi mặc thử, dạ dạy cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
“Tớ vào nhà vệ sinh một lúc.” Diệp Du Nhiên đặt bộ đồ xuống, vội vàng nói với lại rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
An Hạ thấy sắc mặt Diệp Du Nhiên tối sầm, nào còn tâm trạng mua quần áo nữa, bèn đặt hết những bộ độ đã chọn xuống, nối gót theo cô.
Diệp Du Nhiên chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn rửa tay bắt đầu nôn, kết quả lại không nôn ra được bất kỳ thứ gì.
“Du Nhiên, cậu sao thế?”
Sau khi An Hạ chạy đến bên cô, thấy bộ dạng nôn mửa nhếch nhác của Diệp Du Nhiên bèn vội vã đưa nước cho cô uống, rồi lại đưa khăn giấy cho cô lau chùi.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Du Nhiên súc miệng, rồi lại lau cho sạch sẽ, giọng nói hơi yếu ớt.