Chương 579:
“Alo?”
Diệp Du Nhiên nhanh chóng bắt máy.
Mộ Tấn Dương cất tiếng nói: “Anh sẽ dặn người đem bữa tối cho em.”
Diệp Du Nhiên nghe anh nói thế mới chầm chậm ngồi thẳng dậy, bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt lại: “Vậy, còn anh thì sao?”
“Anh bận chút việc.” Mộ Tấn Dương trả lời ngắn gọn.
Diệp Du Nhiên không đáp lại ngay, Mộ Tấn Dương cũng không tắt máy.
Sau giây lát, Mộ Tấn Dương tiếp tục nói tiếp: “Em nhớ ăn uống đầy đủ, tối anh về.”
“Ừm.”
Diệp Du Nhiên lạnh nhạt trả lời một tiếng rồi cúp máy.
Tối hôm đó, quả nhiên có người giao cơm tối đến nhà cho cô.
Diệp Du Nhiên nhận lấy, đặt hộp cơm lên bàn, vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là thức ăn trong Ngọc Hoàng Cung.
Vừa mới ăn một miếng, cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày lại dâng trào.
Cô đặt chén đũa xuống, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu để nôn.
“Oẹ…”
Nhưng cô ôm bồn cầu, nôn một hồi lâu cũng không nôn được bất cứ một thứ gì.
Nước mắt và nước mũi của cô chảy nhễ nhại đầy mặt, trông cả người cô nhếch nhác cực kỳ.
Sau khi Diệp Du Nhiên rửa mặt rồi đi ra ngoài, nhìn thấy những món ăn thừa lại trên bàn, khẩu vị mất hết cả.
Cô gắp hết số thức ăn còn lại trong dĩa ra, dồn chung lại với nhau rồi đổ vào bồn cầu tất.
Đến khi thức ăn thừa đã bị dội trôi đi mất, cô lau sạch sẽ vết dầu còn dính trong bồn cầu rồi mới quay người đi ra ngoài.
Cho dù Mộ Tấn Dương có giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể phát hiện ra việc cô bỏ bữa được.
Mộ Tấn Dương không về trễ lắm.
Tám giờ tối, sau khi Diệp Du Nhiên tắm rửa xong, cô tựa vào thành giường, chán chường lật sách ra xem.
Mộ Tấn Dương vừa đi vào phòng đã nhìn thấy Diệp Du Nhiên.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Diệp Du Nhiên tựa người vào thành giường, tóc tai ướt mèm, gương mặt để mộc, trên gương mặt cô có vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Đôi lông mày vẫn luôn nhíu chặt suốt dọc đường của Mộ Tấn Dương giãn ra, đôi chân dài cất bước, sải chân đi đến bên cạnh giường.
“Em ăn cơm rồi à?”
Diệp Du Nhiên ngừng đọc sách, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
Mộ Tấn Dương cúi người hôn lên trán cô, rồi mới quay người đi xuống nhà bếp.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, mới thấy anh đang mở lò vi sóng, hâm lại thức ăn.
Anh chưa ăn cơm à?
“Anh đi đâu đấy, sao đến cơm còn chưa ăn mà đã về nhà rồi?” Diệp Du Nhiên khoác thêm áo, muốn đi ra ngoài, Mộ Tấn Dương đã ngồi trước bàn trong nhà bếp.
Gương mặt của Mộ Tấn Dương cứng đờ trong phút chốc, ngắn ngủi đến mức khó mà nhận ra được, nhàn nhạt nói: “Anh về vịnh Vân Thượng, ông ngoại thấy trong người không được khỏe.”
Bàn tay sửa sang quần áo của cô khựng lại.