Chương 553:
Mộ Tấn Dương mang cô đến Ngọc Hoàng Cung.
Có thể là vì biết đến nguyên do Mộ Úc Xuyên ở nơi này, khi Diệp Du Nhiên đến Ngọc Hoàng Cung, đáy lòng lại không tự chủ được mà trở nên căng thẳng.
Sau khi Mộ Tấn Dương trở về từ bãi đỗ xe, bàn tay to lớn nắm lấy tay của cô bước vào trong Ngọc Hoàng Cung.
Bọn họ trực tiếp đi lên phòng ăn ở lầu ba.
Nhân viên phục vụ muốn đi qua dẫn đường, Mộ Tấn Dương chỉ phất phất tay liền để nhân viên phục vụ đi khỏi.
Anh trực tiếp dẫn Diệp Du Nhiên vào một phòng bao.
“Ông ngoại.”
Diệp Du Nhiên đi theo phía sau lưng Mộ Tấn Dương, nghe được giọng nói của anh mới đột nhiên ngẩng đầu lên.
Lọt vào trong tầm mắt của cô chính là Mộ Úc Xuyên đã “nói chuyện” với cô cả một buổi trưa.
“Đến rồi à.” Mộ Úc Xuyên chậm rãi thả tạp chí trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương.
Lúc nhìn thấy Diệp Du Nhiên, vẻ mặt vẫn như bình thường mà thu hồi ánh mắt lại.
Mộ Tấn Dương nắm tay Diệp Du Nhiên đi lên phía trước, ấn lấy bờ vai của cô, đẩy cô đến trước mặt Mộ Úc Xuyên: “Gọi ông ngoại.”
Sức lực của Mộ Tấn Dương có chút lớn, cô có muốn tránh cũng tránh không được, đành phải kiên trì mở miệng: “Ông ngoại.”
Mộ Úc Xuyên cũng không trả lời ngay lập tức.
Mộ Tấn Dương vẫn đứng ở nơi đó với Diệp Du Nhiên: “Ông ngoại, đây là vợ của con,Diệp Du Nhiên.”
Không nghe được bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói của anh.
Mộ Úc Xuyên cũng không trả lời anh, Mộ Tấn Dương vẫn đứng ở nơi đó, Diệp Du Nhiên cảm giác được không khí kiềm chế im lặng.
Nửa ngày sau Mộ Úc Xuyên mới quay đầu nhìn về phía Mộ Tấn Dương, tiện tay đem ánh mắt rời về phía Diệp Du Nhiên, giọng nói vậy mà lại hiện ra mấy phần ôn hòa: “Ngồi xuống đi.”
Lúc này Mộ Tấn Dương mới lôi kéo Diệp Du Nhiên ngồi xuống, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, cô không rõ Mộ Tấn Dương đây là có ý gì, sao đột nhiên lại dẫn cô đến gặp Mộ Úc Xuyên.
Cô hoàn toàn không hiểu hai ông cháu này đang nghĩ cái gì trong đầu.
Trong suốt một bữa cơm đều lộ ra sự kiềm chế nặng nề.
Ngay cả trưa nay lúc dùng trà với Mộ Úc Xuyên, ông ta nói với cô những lời kia, Diệp Du Nhiên cũng không có cảm giác bị đè nén như thế này.
Chờ cho đến khi bữa cơm kết thúc, Mộ Tấn Dương và Mộ Úc Xuyên không ai rời đi, cũng không nói gì cả.
Diệp Du Nhiên lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Lúc quay về lại nghe được âm thanh nói chuyện trong phòng, cô liền dừng lại nghe một chút.
“Có ý gì?” Người mở miệng trước là Mộ Úc Xuyên.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương vẫn tỉnh táo và êm tai như bình thường: “Như ông đã thấy đó, con mang vợ của con đến gặp ông.”
Đột nhiên Mộ Úc Xuyên lại bật lên một tiếng cười: “Con biết rõ hôm nay ông đã gặp con bé đó rồi.”
“Cho dù có như thế nào thì con cũng nên chính thức giới thiệu cô ấy với ông, đây là chuyện con nên làm”
Giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút căng cứng.
Cách một cánh cửa, Diệp Du Nhiên có thể cảm giác được bầu không khí căng thẳng ở bên trong.