Chương 546:

Dường như hiểu được Diệp Du Nhiên không biết bắt đầu thế nào, Mộ Chính trả lời tên của mình, và tiếp tục nói: “Bá tước Augusto muốn gặp cô, xin hỏi lúc nào thuận tiện?”

Mộ Chính chỉ nói tên, sau đó đi thẳng vào vấn đề, rất rõ ràng biết được Diệp Du Nhiên có thể đoán được thân phận của mình.

Bá tước Augusto?

Trong lòng Diệp Du Nhiên run lên.

Cô từng đi du học nước ngoài, đối với quý tộc nước ngoài cũng có chút am hiểu.

Đối với Bá tước Augusto này cũng không xa lạ gì, chỉ có điều, Bá tước Augustus này đã không xuất hiện hơn mười năm trước.

Cho nên hôm qua, lúc Diệp Du Nhiên gặp lại ông ngoại Mộ Tấn Dương cũng không nhận ra ông ngoại của anh chính là bá tước Augusto.

Diệp Du Nhiên trả lời một cách thận trọng: “Nếu là Bá tước Augusto đã muốn hẹn gặp, đương nhiên tôi có thời gian bất cứ lúc nào.”

Giọng điệu của Mộ Chính dịu lại một chút: “Được rồi, tôi sẽ chuyển lời cho Bá tước Augusto, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ được gửi đến điện thoại di động của cô Diệp.”

Diệp Du Nhiên nhớ tới lúc mình gọi kiểm tra hóa đơn điện thoại cũng sẽ có một câu như vậy: “Tình trạng tiêu phí gần đây của bạn sẽ được gửi đến điện thoại bằng tin nhắn sau…”

“Được rồi, hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, lúc này Diệp Du Nhiên mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Lo lắng.

Trước đó nói với Bùi Chính Thành rằng cô rất lo lắng, cũng không phải cô nói dối anh ta.

Rất nhanh Mộ Chính đã gửi tin nhắn cho Diệp Du Nhiên.

Thời gian là khoảng ba giờ chiều, thời điểm uống trà chiều.

Địa điểm là một quán cà phê rất tình cảm mà Diệp Du Nhiên và An Hạ đã từng đến.

Mộ Tấn Dương vẫn còn ở thư phòng, Diệp Du Nhiên đã về phòng ngủ để chọn quần áo

Cô lấy tất cả quần áo của mình ra.

Màu đỏ quá lộ liễu, màu đen quá ảm đạm, không được hở hang…

Nghe nói người già thích bảo thủ một chút?

Diệp Du Nhiên chọn quần áo đến mức sứt đầu mẻ trán, đúng lúc này Mộ Tấn Dương đẩy cửa tiến đến.

Nghe thấy trong phòng thay đồ có động tĩnh, lại thấy Diệp Du Nhiên lấy tất cả quần áo của mình xuống, ánh mắt cũng không thay đổi: “Muốn ra ngoài sao?”

“Ừm.”

Diệp Du Nhiên lơ đãng trả lời, cảm thấy chột dạ.

Mặc dù Mộ Chính không hề đặn dò Diệp Du Nhiên rằng không được nói cho Mộ Tấn Dương biết, nhưng cô cảm thấy, đây là một dạng ăn ý không cần phải nói.

“Tôi để tài xế đưa em đi.”

Lần đầu tiên Mộ Tấn Dương không hỏi cô muốn đi đâu.

Diệp Du Nhiên trực tiếp từ chối: “Không cần, tự em sẽ lái xe đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play