Chương 46:
Nam Sơn vẫn nhíu mày chưa buông giãn ra, lại hỏi cô: “Chồng cô vẫn chưa liên lạc sao?”
Mộ Tấn Dương…
Diệp Du Nhiên sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Chút nữa tôi sẽ gọi anh ấy, anh về trước đi.”
“Vậy được rồi, tôi đi trước đây, điện thoại của cô đây.” Nam Sơn đưa điện thoại cho cô.
Diệp Du Nhiên đón nhận lấy, trên mặt cô lại hiện lên vẻ mặt cảm kích lần nữa.
Sắc mặt Nam Sơn phức tạp nhìn cô rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh không còn ai, lúc này Diệp Du Nhiên mới chống tay từ từ ngồi dậy.
Sờ sờ trên đỉnh đầu, nguyên cái đầu đã được băng bó cẩn thận, cô vừa ngồi vững, cũng là lúc bác sỹ bước vào.
Bác sỹ hỏi cô: “Giờ cô cảm giác sao?”
“Có chút chóng mặt, chút đau.”
Bác sỹ là người đàn ông trung niên, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, ông lắc lắc đầu nói: “Nếu như mạnh một chút nữa là đã tổn thương đến xương sọ rồi, sẽ không dễ dàng tỉnh dậy vậy đâu, nhưng mà do chảy máu quá nhiều nên hơi thiếu máu, phải ở lại bệnh viện hai ngày để kiểm tra.”
Lúc Diệp Du Nhiên đập xuống đầu, cô không hề nương tay, bản thân cô dự đoán được vết thương chắc sẽ hơi nghiêm trọng: “Cám ơn bác sỹ.”
Bác sỹ vừa ghi ghi cái gì đó, vừa hỏi cô: “Sao người nhà của cô chưa thấy đến?”
Diệp Du Nhiên bị ánh mắt nghiêm trang của bác sỹ làm cho cô hơi giật mình chút, cụp mắt xuống chột dạ nói: “Một lát nữa sẽ đến ạ.”
Dù sao thì cô chỉ bị thương đầu, đâu phải không thể đi lại được, cô không muốn báo cho Mộ Tấn Dương, người nhà họ Diệp thì càng không muốn liên hệ.
Lúc bệnh cần có người nhà bên cạnh là vì sẽ nhận được quan tâm và chăm sóc.
Mộ Tấn Dương có lẽ sẽ chăm sóc cô, nhưng cô lại không muốn để anh thấy bộ dạng này của mình, cô vẫn luôn nhớ rằng cô và Mộ Tấn Dương không phải là vợ chồng thật sự, không có tình cảm sâu đậm.
Sau khi bác sỹ rời khỏi phòng bệnh, Diệp Du Nhiên nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã sắp mười hai giờ rồi.
Nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Cô vừa chuẩn bị cất điện thoại đi, đột nhiên điện thoại rung lên dữ dội.
Diệp Du Nhiên giật mình, người gọi điện thoại cho cô vào lúc này thì còn có thể là ai.
Đúng như dự đoán, trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ ‘Mộ Tấn Dương’.
Diệp Du Nhiên do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn nhấn vào nút nhận cuộc gọi, vào những lúc như thế này, tuy là không có người bên cạnh, nhưng giọng nói quan tâm cô vẫn muốn được nghe thấy.
“Có việc gì không?” Diệp Du Nhiên vì đã ngủ suốt mấy tiếng nên giọng của cô vẫn có chút khàn.
Giọng nói của Mộ Tấn Dương vẫn như thường ngày, dễ nghe êm tai: “Em đang ở đâu?”
Diệp Du Nhiên dựa người vào phía sau, nửa thân trên dựa vào đầu giường, giọng nói có chút yếu ớt: “Em đang ở nhà An Hạ, hôm nay em không về nhà.”
“Ở nhà An Hạ?” Mộ Tấn Dương tỏ vẻ không tin.
“Dạ, em buồn ngủ rồi, anh cũng ngủ sớm đi.”
Nói xong, Diệp Du Nhiên liền cúp máy, quăng điện thoại qua một bên, nhắm mắt, đưa tay lên che mắt lại, nén lại cảm giác chua xót đang dâng trào trong cổ họng cô.
Cũng đâu phải là chưa gặp qua chuyện khó khăn hơn, có gì đáng phải khóc đâu.
Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Mộ Tấn Dương, cô lại cảm thấy buồn hơn, điện thoại không reng nữa, sâu tận đáy lòng cô có chút thất vọng.
Không biết qua bao lâu sau, Diệp Du Nhiên cảm giác mình đỡ hơn nhiều, mới buông tay xuống, mở mắt ra, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy có người đàn ông đang ngồi bên cạnh, cô trợn to mắt.
“Sao anh lại ở đây!” Diệp Du Nhiên cao giọng hỏi anh, gương mặt cô đầy vẻ bất ngờ.