Chương 504:
Hai người đi ra khỏi bệnh viện liền gặp được Diệp Yến Nhi ở phía đối diện đang đi tới.
Trong tay Diệp Yến Nhi đang mang theo một cái hộp giữ ấm, mặc trên người áo khoác màu hồng nhưng bởi vì quá gầy gò cho nên mặc hàng hiệu thiết kế cũng không tôn lên được khí chất của bộ quần áo.
Diệp Yến Nhi cũng nhìn thấy hai người đang cùng nhau đi về phía này.
Sắc mặt cô ta biến đổi, tăng nhanh bước chân đi tới phía bên này, giày cao gót gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh “Cạch cạch cạch” vô cùng chói tai.
“Các người tới đây làm cái gì!”
Cô ta lên tiếng bén nhọn chất vấn Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương, đáy mắt tràn ngập cảnh giác.
“Nơi này là bệnh viện chứ không phải nhà của chị, vì sao chúng tôi không thể tới?” Diệp Du Nhiên liếc cô ta một cái, hơi nhếch khóe môi, giống như cười mà không phải cười nhìn cô ta.
Diệp Yến Nhi hừ lạnh một tiếng: “Các người tốt nhất đừng tự cho là đúng mà làm ra cái gì!”
Cô ta nghếch đầu lên vẻ mặt cao ngạo giống như là đã đem bọn họ giẫm ở dưới chân.
Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! Đáy mắt Diệp Du Nhiên hiện lên một vòng suy tư.
Dáng vẻ đắc ý này của Diệp Yến Nhi chắc là do Diệp Thành còn chưa đem chuyện phát sinh ngày hôm qua nói cho cô ta biết.
Thật ra cô biết, cách làm ngày đó của Mộ Tấn Dương đã khiến cho Diệp Thành hoài nghi, mặc dù thân phận của Mộ Tấn Dương vẫn luôn được giữ bí mật nhưng cô cảm thấy, nếu như Diệp Thành có ý muốn tra thì chắc hẳn cũng không khó.
Cho dù không tra ra được nhưng bằng sự nhạy cảm của Diệp Thành thì cũng sẽ đoán ra được bảy tám phần.
“Trước giờ chúng tôi chưa bao giờ tự cho mình là đúng, hi vọng chị cũng giống như vậy.”
“Hừ!”
Diệp Yến Nhi cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương giống như là nhìn mấy thứ bẩn thỉu gì đó, đã ghét bỏ lại còn xem thường.
“Chị vẫn nên đi xem Huỳnh Tiến Dương nhanh lên đi, nếu tới trễ…”
Diệp Du Nhiên nói đến đây muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Diệp Yến Nhi trắng nhợt chỉ kịp hung hăng trừng cô một cái, bỏ lại một câu “Nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì thì các người không xong với tôi đâu” liền nhanh chóng chạy tới cửa thang máy.
Thấy thang máy mãi không xuống tới nơi cô ta liền trực tiếp chạy sang bên khác đi thang bộ lên.
Diệp Du Nhiên đem một màn này thu hết vào đáy mắt, đáy lòng có chút kinh ngạc.
An Hạ nói không sai, tình cảm của Diệp Yến Nhi đối với Huỳnh Tiến Dương thật sự rất sâu đậm.
Nếu không thì cũng sẽ không bởi vì cô thuận miệng một câu liền trở nên khẩn trương như vậy.
Còn có một nguyên nhân khác nữa là, loại người như Diệp Yến Nhi này từ trước đến nay luôn luôn dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán lời người khác.
…
Diệp Yến Nhi liên tục bò lên mười tầng, lúc đi đến phòng bệnh của Huỳnh Tiến Dương thì đã mệt đến mức chỉ còn lại nửa cái mạng.
Chân cô ta mềm nhũn gắng gượng chống đỡ thân thể đi đến trước giường bệnh, hơn nửa ngày mới nói ra được một câu đầy đủ: “Anh thế nào rồi?”
Huỳnh Tiến Dương quay đầu nhìn cô ta, sắc mặt âm trầm.
Lãnh đạm lên tiếng: “Tới đây.”
“Có chỗ nào không thoải mái hay không? Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên bọn họ có làm gì anh hay không…” Diệp Yến Nhi vừa nói vừa đưa tay sờ soạng ở trên người anh ta, sợ anh ta lại bị thương ở chỗ nào.