Chương 433:

Anh không hét lên như với Nam Sơn, khi nói với cô, giọng anh dịu dàng đến mức vắt được ra nước: “Ừm, anh không hung dữ với cậu ta nữa, em nói gì anh cũng nghe theo.”

Đáy lòng anh rất run sợ, cầm tay cô đưa lên môi hôn: “Em đừng sợ, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”

“Em không sợ…” Diệp Du Nhiên khẽ nói, cố gắng mỉm cười, trong giọng nói có thể nghe ra ý cười mơ hồ: “Anh sẽ không để em xảy ra chuyện…”

Cô cũng không biết tín nhiệm này đến từ đâu, nhưng cô biết, Mộ Tấn Dương sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.

Hình như anh đáp lại cô gì đó nhưng cô không nghe rõ, cô cử động ngón tay, muốn nắm ngược lại tay anh: “Sao tay anh run vậy…”

Dứt lời, cô rơi vào hôn mê.

Anh nghe cô nói vậy thì ngơ ngác nói: “Anh không run.”

Nhưng người trong lòng không phản ứng lại.

Tay anh càng run hơn.

Anh im lặng một giây rồi hét lớn với Nam Sơn đang ngồi ghế trước: “Lái nhanh hơn nữa đi!”

Nam Sơn nghe tiếng quát mà đáy lòng căng thẳng, bị ép lái nhanh hơn nữa.

Cuối cùng cũng lái đến bệnh viện với tốc độ khủng, Nam Sơn nhớ ra, nãy có xem qua vết thương của Diệp Du Nhiên rồi, không có vấn đề gì lớn.

Kết quả lại bị ông chủ quát lên như thế, anh cũng mơ hồ căng thẳng theo luôn.

***

Cô được đưa tới phòng phẫu thuật, Nam Sơn và Mộ Tấn Dương đứng ngoài đợi.

Thấy Mộ Tấn Dương đi qua đi lại thì anh lắc đầu, lấy hộp thuốc ra: “Ông chủ, anh muốn hút thuốc không?”

Anh biết thật ra boss nghiện thuốc rất nặng, chỉ là từ khi kết hôn với Diệp Du Nhiên, anh ấy đã hút ít đi.

Nhưng lúc có chuyện phiền muộn, anh ấy cũng sẽ hút.

Anh cũng biết tất cả chuyện phiền muộn của Mộ Tấn Dương đều liên quan đến cô, vì chuyện làm ăn không thể làm khó anh ấy được.

Trước giờ anh luôn cảm thấy ông chủ mình là một người mạnh mẽ không gì sánh nổi, không có yếu điểm, bách chiến bách thắng.

Nhưng khi thấy dáng vẻ này của anh ấy, anh mới thấy, hóa ra ông chủ cũng chỉ là một người bình thường.

Mộ Tấn Dương nhận lấy hộp thuốc mà Nam Sơn đưa tới, hút liên tiếp ba điếu mới bình tĩnh lại một chút.

Đến khi anh cầm điếu thuốc thứ tư lên, nghĩ đến Diệp Du Nhiên, anh lại vứt nó đi.

Anh đưa tay xoa mạnh mặt mình, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn vẻ sợ hãi, giọng nói đã lại lạnh nhạt như trước: “Cậu đi tra hỏi xem ai đã thuê chúng tới, rồi nói cho tôi biết ngay.”

Nam Sơn nghe vậy thì cũng lập tức nghiêm túc lại: “Giờ tôi đi ngay.”

Sau khi Nam Sơn rời đi, Mộ Tấn Dương vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh.

Anh nhìn người đàn ông vẫn còn có vẻ bối rối trong gương một lúc, đến khi cảm xúc trở lại bình thường mới quay người đi ra ngoài.

Khi anh ra ngoài, Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên vẫn chờ anh ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung mãi cũng đến rồi.

Chắc họ tới sau khi gọi điện thoại cho Nam Sơn.

“Tấn Dương, anh không sao chứ?” Vừa nhìn thấy Mộ Tấn Dương, Cố Hàm Yên vội vàng tiến lên hỏi thăm, vẻ mặt rõ ràng rất lo lắng.

Mộ Tấn Dương chỉ lạnh nhạt nói: “Không sao.”

“Đó là…” Cố Hàm Yên còn định hỏi gì nữa thì cửa phòng phẫu thuật đã bị đẩy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play