Chương 415:

Cô nằm cứng đơ không dám động đậy.

Nếu thật sự có người vào nhà lúc này, ngoài Mộ Tấn Dương ra thì chẳng còn ai vào đây.

Nhưng mà…

Cô có thể cảm nhận được, trong phòng không có mùi hương của Mộ Tấn Dương.

Tuy rằng mùi hương hơi thở vốn không đáng tin lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được: người đi vào phòng không phải là Mộ Tấn Dương.

Nếu không phải Mộ Tấn Dương thì là ai?

Suy nghĩ vừa lóe lên thì Diệp Du Nhiên đã cảm nhận được hơi lạnh sau sống lưng, cả người cô có chút cứng đờ.

Cô nằm yên trên giường không dám động đậy.

Người đó đứng lúc lâu ở đầu giường, không biết là qua bao lâu rồi, phía đầu giường vang lên tiếng cót két rất nhỏ.

Diệp Du Nhiên nhớ rõ ví tiền của cô để ở đầu giường.

Là tên trộm sao?

Diệp Du Nhiên nín thở, mồ hôi hột lấm tấm trên trán, tim cô đập nhanh hơn.

Không biết qua bao lâu sau, cô như nghe được tiếng đóng cửa.

Chỉ là cô không dám khẳng định.

Cô liền nằm yên như vậy trên giường không dám động đậy, cho đến khi cả người cứng đơ mới ngồi dậy, nhanh chóng mở đèn, khoác thêm áo vào, sau đó bước xuống giường.

Cô mở ví tiền để trên đầu giường của mình ra thì phát hiện tiền mặt trong đó đã mất sạch, nhưng cũng may là trong đó chỉ có hơn chục triệu.

Cô quan sát kỹ căn phòng lần nữa, sau khi chắc chắn xác định là không có người, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vì vẫn còn cảm thấy không yên tâm, cô liền đi vào bếp lấy con dao thái ôm vào lòng, rồi ngồi trên sofa không dám ngủ tiếp.

Cho đến khi cô buồn ngủ mắt sắp mở không nổi nữa, cửa nhà lại vang lên tiếng động nhỏ.

Diệp Du Nhiên giật mình tỉnh lại, tay cầm chắc con dao thái nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không dám động đậy.

Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy tim mình sắp vọt lên cuống họng, mắt dán chặt vào cửa, không nhúc nhích.

Một giây sau, cửa mở ra, bóng dáng cao ráo của Mộ Tấn Dương xuất hiện ở cửa.

Anh vừa bước vào đã thấy cô cầm con dao thái ngồi trên sofa, anh nhíu mày, men say cũng tỉnh hơn phân nửa.

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô, sắc mặt như đông cứng lại: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh vốn định cớ say rượu để tới đây, lúc nãy ở dưới lầu thấy căn hộ của cô không bật đèn, anh nghĩ rằng cô đã ngủ rồi.

Anh chỉ muốn lên đây nhìn cô một lát thôi, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy cảnh tượng này.

Diệp Du Nhiên ngây ngốc một lát rồi yếu ớt hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Mộ Tấn Dương không nói gì, từ trên cao nhìn xuống cô rồi rút con dao trong tay cô ra để lên bàn trà bên cạnh.

Con dao đụng vào bàn trà phát ra tiếng “keng” thanh thúy.

Tiếng vang này đã làm Diệp Du Nhiên giật mình, hồi tinh thần.

Đã trễ thế này rồi, sao Mộ Tấn Dương lại tới đây?

Bị anh nhìn lâu, cô mất tự nhiên, đứng dậy, ôm vai, lại hỏi anh lần nữa: “Sao anh lại tới đây?”

Trái tim hoảng loạn bất an khi bị trộm ghé thăm lúc nãy cũng đã dần bình tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play