CHương 34:

Động tác tay của Diệp Du Nhiên chậm lại, cô nói khẽ: “Ừ.”

Nghe cô nói vậy, Mộ Tấn Dương liền đi tới, đẩy cô sang một bên, lấy hai quả trứng gà, một bó cải, rồi bắt đầu nấu nước.

Sau đó ngẩng đầu hỏi cô: “Mì trứng nấu cải được không?”

Diệp Du Nhiên liền vội vàng gật đầu, thật ra thì không hề đói.

Diệp Du Nhiên ở một bên nhìn động tác của anh liên tục đánh trứng gà, bỏ sợi mì vào nước liền cất giọng hỏi anh: “Anh vẫn còn giận tôi sao?”

“Em cảm thấy tôi không nên giận em sao?” Mộ Tấn Dương vẫn cắm cúi làm.

Trên người anh vẫn còn mặc áo choàng tắm, tóc hơi ướt, tay thì cầm đũa, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trong nồi, giọng nói vẫn bình thản giống như thuận miệng nói vậy thôi.

Diệp Du Nhiên cẩn thận quan sát anh mấy giây: “Chỉ là tôi không muốn để cho Diệp Yến Nhi thoải mái quá mà thôi.”

“Nhưng em cũng không cần phải dùng cách thức khiến mình không thoải mái như vậy, không thích có thể trực tiếp đánh lại, không muốn có thể trực tiếp từ chối, ai cũng có quyền nói ‘không’.”

Mộ Tấn Dương nói xong thì cho cải vào nồi, thế là một Diệp mì trứng nấu cải nhanh chóng được ra lò.

“Tới ăn đi.” Mộ Tấn Dương bưng Diệp mì đặt lên bàn rồi gọi Diệp Du Nhiên lạ.

Diệp Du Nhiên ngẩn ra, đúng là tất cả mọi người đều có quyền nói “Không” nhưng không phải ai cũng có thể nói “Không” mà không phải cố kỵ điều gì.

Diệp Du Nhiên vốn dĩ không thấy đói nên chỉ ăn được nửa Diệp mì liền cảm thấy không ăn nổi nữa, nhưng Mộ Tấn Dương lại đang đứng trước mặt cô nhìn chằm chằm nên cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục ăn.

“Ăn no rồi?” Mộ Tấn Dương đột nhiên lên tiếng.

“Ừ.” Diệp Du Nhiên gật đầu.

Mười lăm phút sau, một Diệp mì y như vậy lại được người đàn ông đó bưng đến, sau đó…

Diệp Du Nhiên nhìn Mộ Tấn Dương vùi đầu ăn mì, không thể không nói: “Cái đó… Là mì tôi ăn dở mà.”

“Ừ.” Mộ Tấn Dương đang ngậm mì trong miệng nên nói lúng búng không rõ lời.

Diệp Du Nhiên ngồi đối diện anh, gương mặt trắng nõn đã ửng hồng.

Anh không ngại ăn lại Diệp mì mà cô đã ăn, cũng không ngại bẩn.

Mộ Tấn Dương nhìn lên thì bắt gặp vẻ mặt ghê tởm của cô: “Biểu cảm đó là gì vậy, tôi không chê nước miếng của em thì thôi em còn bày đặt chê?”

“Không có.” Diệp Du Nhiên nói xong thì đứng bật dậy, hoang mang rối loạn đi vào phòng tắm: “Tôi đi tắm đây.”

Diệp Du Nhiên đứng ngẩn ngơ dưới vòi sen.

Mộ Tấn Dương đúng là…

Chẳng lẽ anh thật sự thích cô?

Đột nhiên, “cạch” một tiếng, đèn trong phòng tắm tắt, nước từ vòi hoa sen dần dần không còn nóng nữa mà lạnh như nước đá.

Mặc dù là mùa hè nhưng Diệp Du Nhiên vẫn lạnh run người, trên người đều là bọt xà phòng, cô không còn cách nào khác ngoài việc dùng nước lạnh dội sạch bọt xà phòng trên người.

“Diệp Du Nhiên!”

Bên ngoài phòng tắm có tiếng của Mộ Tấn Dương vang lên.

Diệp Du Nhiên tăng tốc tắm rửa sạch sẽ bọt xà phòng trên người rồi theo thói quen mò tìm khăn tắm.

“Cúp điện sao?” Diệp Du Nhiên vừa nói vừa lò mọ tìm được cửa.

Mộ Tấn Dương chưa kịp trả lời cô đã mở cửa phòng tắm ra thì liền bị dọa cho hết hồn bởi một bóng đen cao lớn bên ngoài nên thử cất giọng dò xét: “Mộ Tấn Dương?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play