Chương 412:

Một, hai, ba…

Cô đếm đến mười, Mộ Tấn Dương vẫn không có động tĩnh gì.

Ánh sáng nơi đáy mắt dần tan đi, Diệp Du Nhiên xoa chỗ bị đánh, ngẩng mắt lên nhìn gã mập đang định túm tay cô lần nữa, cô nghiêng người tránh rồi giáng cho gã một cái tát nảy lửa.

“Phụ nữ không bao giờ thích một gã đàn ông vô văn hóa và không đáng mặt đàn ông.” Từng câu từng chữ Diệp Du Nhiên nói lạnh như được ngâm trong hầm băng.

Gã mập bị chửi nhất thời không kịp phản ứng lại.

Đúng lúc này, Phong Hải không biết sao lại tìm được đến đây.

“Cô Diệp.”

Diệp Du Nhiên quay đầu lại thấy Phong Hải, thì hơi sững sờ, lúc nãy bị Nam Sơn lôi sang đây, cô suýt thì quên người này.

“Anh Phong, thật ngại quá, tôi…”

Nhất thời Diệp Du Nhiên không biết nên giải thích như thế nào, cũng may Phong Hải không cần cô phải giải thích, anh cười dịu dàng hỏi cô: “Giờ đi được chưa? Tiện đường tôi đưa cô về nhà.”

“Vậy làm phiền anh.” Sự thờ ơ của Mộ Tấn Dương làm cô cảm thấy hối hận vì đã đi theo Nam Sơn đến đây.

Giờ có người đánh cô mà anh cũng không quan tâm, vậy thì cô cũng đâu cần phải khuyên anh đừng uống rượu nữa?

Cần gì phải để bản thân rơi vào hoàn cảnh khó xử?

Tuy là tự nhủ như vậy nhưng trong tim cô như bị một đống bông gòn làm nghẹn cứng không thở được.

Phong Hải không quá chú ý nhiều đến cô nữa, anh đi đến chỗ gã mập rồi lịch sự đưa tấm danh thiếp ra: “Cô gái này là bạn của tôi, nếu giữa hai người có hiểu lầm gì chưa giải quyết được, tôi không ngại làm người giảng hòa.”

Vốn dĩ gã mập cảm thấy chưa nguôi ngoai, nhưng khi nhìn tên in trên tấm danh thiếp, gã hoảng sợ trợn trừng mắt, tay run rẩy nhận lấy, nhìn Phong Hải với ánh mắt sợ sệt.

Diệp Du Nhiên vẫn đang chìm trong cảm xúc của mình nên cô không để ý đến biểu cảm của gã mập.

Mãi đến khi Phong Hải đưa cô ra khỏi Ngọc Hoàng Cung rồi, cô mới nói với anh vẻ áy náy: “Cám ơn anh.”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, cô đừng khách sáo.” Phong Hải khẽ cười rồi đi về hướng bãi đỗ xe.

“Anh Phong.” Diệp Du Nhiên vội vàng gọi anh lại: “Chuỵện hôm nay đã làm phiền anh lắm rồi, tôi có thể tự đi về được.”

Cô biết Phong Hải bận rất nhiều việc, cô tự về được.

Phong Hải ngập ngừng, giống như đang suy nghĩ lời nói của Diệp Du Nhiên, lát sau anh khẽ gật đầu: “Ừm, cũng đươc, khi nào về tôi sẽ gửi hóa đơn và số tài khoản qua cho cô.”

Diệp Du Nhiên không nghĩ rằng anh ngập ngừng cả buổi chỉ là muốn nói vấn đề này, hơn nữa giọng điệu còn rất nghiêm túc.

Cô dở khóc dở cười: “Vâng, cám ơn anh Phong.”

“Không cần cám ơn, chúng ta đã không ai nợ ai rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện, cô mời tôi ăn cơm, cô đụng xe của tôi thì cũng phải bồi thường mà.”

Diệp Du Nhiên hơi bất ngờ với lời nói của Phong Hải, nhưng cô cũng khá tán đồng với cách ứng xử của anh, chuyện gì cũng nên có qua có lại, không ai nợ ai mới là tốt.

“Về nhà nhớ chườm đá, mặt rất quan trọng đối với phụ nữ.” Phong Hải nhìn chỗ sưng trên mặt Diệp Du Nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play