Chương 407:

“Bàn chuyện.” Diệp Du Nhiên nói xong thì mở cửa ra để An Hạ nhìn Diệp Yến Nhi vẫn còn ở bên trong phòng làm việc.

An Hạ vừa nhìn thấy Diệp Yến Nhi suýt chút nữa đã bật thốt lên: “Diệp đê tiện” .

May là cô kịp thời dừng lại.

“Có chuyện gì vào trong nói đi.”

Diệp Du Nhiên dẫn An Hạ vào trong, mặc kệ Tố Yến Nhi vẫn còn đau chân, đang đứng với tư thế kỳ lạ.

Diệp Yến Nhi thấy có người ngoài đi vào, cũng không tiện nói tiếp đề tài lúc nãy, cô ta xoay người khập khiễng đi ra ngoài.

***

Đợi đến khi Diệp Yến Nhi đi ra ngoài rồi, An Hạ mới nhỏ giọng hỏi Diệp Du Nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, cô ta chỉ lên cơn mà thôi.” Diệp Du Nhiên chỉ mỉm cười, không có ý định nói rõ.

Vốn dĩ cũng không cần thiết phải nói. Cô cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của Diệp Yến Nhi, cô đâu có khờ như vậy.

Nếu cô làm như vậy thì không chỉ hủy hoại thanh danh của bản thân mà còn hủy hoại cả Mộ Tấn Dương.

Cô rất cảm ơn anh đã không để ý đến chuyện trước kia của mình, vì vậy cô càng không thể để anh dính chút vết nhơ nào.

Nếu cô để cho người ở trên cao như Mộ Tấn Dương dính vết nhơ, vậy thì cô mang tội lớn lắm.

Tuy rằng khả năng rất lớn là cô và Mộ Tấn Dương không ở cùng nhau bao lâu nữa.

Có điều, mới một ngày một đêm không gặp anh, mà giờ nghĩ tới anh, lòng cô rối như tơ vò, chỉ biết vùi đầu vào công việc để làm tê liệt đầu óc.

Thế nên, cô dùng thời gian một ngày để hoàn thành công việc một ngày rưỡi mới làm xong.

***

Có thể là vì mới sáng sớm đã bị Diệp Yến Nhi tìm phiền phức, nên đến chiều lúc tan làm, không ngờ trời lại bắt đầu đổ mưa.

Diệp Du Nhiên tăng ca thêm một tiếng rưỡi xong đi về, cô đứng dưới lầu Diệp thị, nhìn màn mưa bên ngoài khẽ chau mày.

Sáng sớm ra ngoài, cô cũng không cầm theo ô, không ngờ trời sẽ mưa.

Nhưng cô phải đi ra ngoài mới bắt được taxi.

Thực sự hết cách rồi, Diệp Du Nhiên chỉ đành đội túi xách lên đầu chạy, dù gì cũng là về nhà, có ướt một chút cũng không sao.

Diệp Du Nhiên chạy đến ven đường, nhưng không có xe nào chạy tới đây.

Lúc Diệp Du Nhiên chờ đến sốt ruột thì một chiếc Bentley màu đen đang từ từ chạy về phía cô.

Diệp Du Nhiên nhìn thấy chiếc Bentley, trái tim nảy lên một cách khó hiểu.

Một giây sau, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lúc cô nhìn rõ người trước mặt, trong lòng không khỏi mất mát.

Thì ra không phải là Mộ Tấn Dương.

Là bởi vì anh lái xe Bentley màu đen, cho nên khi cô nhìn thấy xe Benley màu đen mới nhạy cảm như vậy?

Sau cửa sổ là một gương mặt vô cùng xa lạ.

Người đàn ông mặc âu phục, mang giày da thoạt nhìn rất có sức sống, hơn nữa trông khuôn mặt anh cũng rất tuấn lãng khiến người ta có cảm giác tin cậy một cách khó hiểu.

Anh không giống với Mộ Tấn Dương thần bí, khó đoán. Người đàn ông này thoạt nhìn giống như gió xuân, có vẻ vô cùng bình dị gần gũi.

Tuy người đàn ông này chăm sóc bản thân rất tốt nhưng Diệp Du Nhiên vẫn nhìn ra anh chắc hẳn ngoài ba mươi tuổi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play