Chương 340:

Anh bế cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên trên giường. Giờ phút này, anh mới có cảm giác yên tâm.

Thật may là không có xảy ra việc gì.

Nếu không, người anh không thể tha thứ nhất vẫn là bản thân mình.

Tại sao anh phải thăm dò sự kiên trì của cô chứ?

Cô là người thích cậy mạnh nhưng trong xương cốt vẫn chỉ là một cô nhóc, sao anh lại muốn tranh cãi với cô nhiều như vậy làm gì?

Cô ở bên cạnh anh thì sẽ không chạy được nữa.

Mộ Tấn Dương trầm ngâm nhìn cô vài giây rồi cúi xuống hôn cô.

Anh quyến luyến, giày vò trên môi cô nhiều lần, qua một lúc sau mới lưu luyến rời ra.

Sau khi anh lùi lại mới phát hiện đôi mắt sáng long lanh của Diệp Du Nhiên đang mở to, nhìn anh không chớp.

Gương mặt Mộ Tấn Dương luôn giữ bình tĩnh chợt sốc.

Nhưng anh đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ngoảnh đầu đi: “Em tỉnh lại rồi thì dậy tắm đi, mùi thối quá.”

Diệp Du Nhiên chậm rãi ngồi dậy, lầm bầm nói: “Anh chê thối, còn không phải vẫn hôn à…”

“Diệp Du Nhiên.” Mộ Tấn Dương nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn cô: “Về sau em còn đi uống rượu nữa, tôi sẽ đánh gãy chân của em!”

“Anh đánh gãy chân tôi, tôi vẫn là người của anh, nửa đời sau ăn uống vệ sinh đều do anh lo hết.”

Ôi, thật sự không thể đi, bây giờ có ai tới cầu xin cô đi uống, cô cũng không dám uống nữa đâu.

Mộ Tấn Dương không ngờ cô giỏi ngụy biện như thế, nhướng mày nhìn cô: “Tôi dựa vào đâu mà giữ lại một người phụ nữ bị gãy chân chứ?”

“Chỉ dựa vào người phụ nữ bị gãy chân là vợ của anh.”

“Vợ có thể thay người.”

“…” Diệp Du Nhiên nhất thời cạn lời, không biết nên nói gì.

Mộ Tấn Dương thỏa mãn khi nhìn thấy cô nghẹn lời không nói được nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa còn không quên quay đầu nhắc nhở cô: “Tắm đi.”

“Hừ!” Diệp Du Nhiên khẽ hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt đầu sang một bên.

Nhưng đợi đến khi anh ra ngoài, cô vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm để tắm rửa.

Chờ cô tắm xong mặc váy ngủ đi ra thì đã là nửa giờ sau, trong phòng ngủ không có ai.

Diệp Du Nhiên đi dép tới phòng làm việc tìm Mộ Tấn Dương. Cô mới đẩy cửa đi vào trong liền ngửi thấy mùi thuốc lá.

Cô rất hiếm khi nhìn thấy anh hút thuốc.

“Sao anh lại hút thuốc lá?” Diệp Du Nhiên đi tới và khẽ hỏi anh.

Mộ Tấn Dương híp mắt nhìn cô vài giây, anh đột nhiên bóp tắt điếu thuốc lá trong tay, bế Diệp Du Nhiên lên trên bàn sách.

Diệp Du Nhiên kinh ngạc trước hành động bất ngờ của anh, chợt kêu lên một tiếng.

Trong phút chốc, đôi môi ấm nóng của anh đã hạ xuống…

Mộ Tấn Dương giống như một con thú hoang cắn đứt môi cô.

“Đau…”

“Cố chịu.”

“…”

Chương 341:

Đôi mắt Diệp Du Nhiên trở nên mông lung nhưng không dám đẩy tay anh ra.

Mộ Tấn Dương hôn cô và khẽ nói: “Em ngoan một chút…”

Diệp Du Nhiên thở hổn hển: “Anh không giận nữa à?”

“Phải xem biểu hiện của em đã.” Mộ Tấn Dương hôn dọc theo cái cổ trắng mịn tuyệt đẹp của cô xuống phía dưới.

Diệp Du Nhiên nhịn tới đỏ mặt, cuối cùng chủ động hôn anh.

Mộ Tấn Dương chợt ngây người, sau đó nhanh chóng đổi khách thành chủ, dần dần chìm đắm trong sự si mê, hai tay đang giữ cánh tay cô cũng dần dần buông lỏng.

Tay Diệp Du Nhiên vừa được tự do liền vòng lên cổ của Mộ Tấn Dương…

… …

Mãi đến sau nửa đêm, Mộ Tấn Dương mới bỏ qua cho cô.

Diệp Du Nhiên đã chẳng còn sức lực nữa, khẽ rên lên và từ trong ngực anh lăn sang bên kia, thể hiện sự khó chịu của mình.

Mộ Tấn Dương kéo góc chăn cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút rồi mới xoay người xuống giường, vào phòng tắm đi tắm.

Mười phút sau, anh ra khỏi phòng tắm thì Diệp Du Nhiên nằm trên giường đã hoàn toàn ngủ say.

Mộ Tấn Dương nằm dài trên giường, kéo cô vào trong lòng mình, nhìn gương mặt cô đỏ bừng vì nóng, đôi mắt khép hờ, lông mi lại cong lên như lông mi giả, thoạt nhìn cô vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Mộ Tấn Dương khẽ xoa tóc cô, hôn lên trán cô đầy yêu thương.

Trong lúc Diệp Du Nhiên đang ngủ mơ theo mùi và hơi ấm quen thuộc lại rúc vào trong lòng anh.

Hai người ôm nhau ngủ ngon suốt một đêm.



Hôm sau, khi Diệp Du Nhiên tỉnh lại thì trời đã sáng trưng rồi.

Cô nằm ở trên giường không muốn động đậy.

Sau một lát, cô nghe “két” một tiếng, cửa phòng bị người từ bên ngoài mở ra.

Mộ Tấn Dương với đầu đầy mồ hôi đi từ bên ngoài vào. Anh mặc bộ thể thao, trên cổ vẫn quàng chiếc khăn lông.

Anh đi thẳng về phía giường, thấy Diệp Du Nhiên đã tỉnh liền nói: “Tôi đã xin nghỉ hộ em, hôm nay em không cần đi làm nữa.”

Diệp Du Nhiên rúc vào trong chăn chỉ lộ ra nửa gương mặt, giọng nói có phần không rõ ràng: “Anh xin nghỉ giúp tôi à?”

“Ừ.”

Mộ Tấn Dương đáp một tiếng rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi Diệp Du Nhiên nhìn anh đi rồi mới cầm điện thoại di động ở đầu giường qua, thấy trong cuộc gọi gần đó có một cuộc gọi tới điện thoại của Diệp Nguyên Minh, thời gian nói chuyện không đến một phút.

Cho dù cô không đoán được Mộ Tấn Dương nói gì nhưng cô có thể tưởng tượng được Diệp Nguyên Minh tức giận tới mức nào.

Nhưng nếu không cần đi làm, cô có thể lại ngủ thêm một giấc nữa.

Cô kéo chăn quá đầu, không lâu lắm lại nghe tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, sau đó là tiếng cửa mở ra.

Cô biết Mộ Tấn Dương đã đi ra.

Cô thò đầu ra nhìn, gương mặt chợt đỏ bừng lên.

“Em nhìn lén tôi à?”

Chương 342:

Mộ Tấn Dương đang đi về phía phòng để quần áo lại cảm giác phía sau có ánh mắt nhìn, anh quay đầu nhướng mày nhìn Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên: “…”

“Nhưng lát nữa tôi còn có việc, phải đi thay quần áo rồi.” Mộ Tấn Dương nói, khóe môi hơi cong lên, trong mắt cũng hiện lên vẻ trêu tức, anh xoay người đi vào phòng để áo, mũ.

Diệp Du Nhiên lại vội rụt người vào trong chăn. Mới sáng sớm mà người đàn ông này đã không biết xấu hổ như vậy rồi.

Chẳng qua bây giờ cô và Mộ Tấn Dương có tính là hòa hợp hay không?

Thật ra, cô dường như còn chưa giải thích rõ ràng?

Diệp Du Nhiên đột nhiên xoay người xuống giường. Không được, cô phải qua giải thích rõ với Mộ Tấn Dương.

Cho dù cô và Huỳnh Tiến Dương chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu đêm đó Mộ Tấn Dương thật sự đi tới tập đoàn Diệp Thị tìm cô, vậy anh nhất định đã nghe được điều gì đó, đồng thời còn hiểu nhầm.

Đêm hôm đó cô đã nói rất nhiều, cô cũng không biết anh hiểu nhầm câu nào nữa.

Diệp Du Nhiên cào cào tóc của mình, lại đi dép chạy về phòng để quần áo.

Mộ Tấn Dương vừa mặc quần xong, anh đang thắt dây lưng thì thấy Diệp Du Nhiên đột nhiên chạy vào. Anh kinh ngạc tới ngây người, sau đó nhướng mày nhìn cô: “Em lai muốn nhìn tôi thay quần áo à?”

Anh nói xong liền cúi đầu nghiêm túc thắt dây lưng, dáng vẻ vừa nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ.

Diệp Du Nhiên không quan tâm anh nói gì, xoắn ngón tay suy nghĩ một lát mới nói: “Đêm hôm đó là Huỳnh Tiến Dương tự mình đi tìm tôi, anh ta cướp điện thoại của tôi rồi cúp máy. Anh ta còn nói nếu tôi không đi ăn cơm với anh ta thì sẽ không trả điện thoại lại cho tôi…”

Vẻ mặt Mộ Tấn Dương vô cảm ngắt lời cô: “Không cần nói nữa.”

Anh không hề nhìn cô, xoay người tìm cà vạt chuẩn bị thắt lên.

Miệng Diệp Du Nhiên khẽ mở ra, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết phải làm ra biểu cảm thế nào. Cô thấy anh muốn thắt cà vạt thì bước nhanh tới, cướp lấy cà vạt trong tay anh: “Tôi thắt giúp anh.”

Mộ Tấn Dương cuối cùng mới chịu nhìn cô nhưng trong giọng này đầy vẻ chất vấn: “Em biết thắt sao?”

“Tôi…” Cô không thể nói là mình không biết được, cho dù cô có không biết thắt cà vạt nhưng cô vẫn biết thắt khăn quàng đỏ đấy.

Diệp Du Nhiên đi dép đế bằng nên chỉ cao tới vai của Mộ Tấn Dương, cô nhón chân lên, cố quàng cà vạt lên trên cổ anh.

Mộ Tấn Dương vẫn ung dung nhìn cô một lát, cuối cùng mới tốt bụng hơi cúi lưng xuống, cúi đầu, để cô thắt cà vạt cho anh.

Nhưng rất rõ ràng là cô vợ nhỏ của anh không biết thắt cà vạt.

Diệp Du Nhiên quàng cà vạt cũng có hình có dạng, nhưng đến khi thắt thì bắt đầu xoắn xuýt. Cô bị Mộ Tấn Dương nói trúng rồi, cô chắc chắn không biết thắt.

Đúng vào lúc này, có hơi nóng phả xuống đỉnh đầu cô, giọng nói dễ nghe của Mộ Tấn Dương vọng vào trong tai cô: “Tôi dạy em.”

Anh nói xong liền cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, hướng dẫn cô cùng thắt cà vạt.

Tay anh dày rộng lại ấm áp, dẫn theo lực ổn định. Đợi đến khi thắt cà vạt xong, cô nghe thấy anh hỏi: “Giờ em biết chưa?”

Lúc này Diệp Du Nhiên mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn khẽ gật đầu.

“Vậy em thử xem.” Mộ Tấn Dương vừa nói vừa tháo cà vạt ra.

Diệp Du Nhiên thắt rất chậm, Mộ Tấn Dương kiên nhẫn cúi đầu nhìn cô.

Chương 343:

Sau khi cuối cùng cũng thắt xong, mắt Diệp Du Nhiên cong lên nhìn anh cười: “Được rồi.”

“Ừ.” Mộ Tấn Dương khẽ đáp một tiếng, sau đó giữ lấy gương mặt cô và cúi đầu hôn cô.

Sau một nụ hôn sâu dài dằng dặc, giọng nói của Mộ Tấn Dương có chút khàn khàn vang lên: “Đây là phần thưởng.”

Diệp Du Nhiên nhìn anh với ánh mắt mông lung, anh có chắc đây là khen thưởng chứ không phải là đang lợi dụng sờ mó chứ?

Thấy Diệp Du Nhiên sững sờ nhìn mình, Mộ Tấn Dương không nhịn được đưa tay nhéo má cô, lại cọ lên mặt cô một cái: “Nhanh đi rửa mặt thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm.”

Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.

Anh đi ra một lúc rồi, Diệp Du Nhiên mới sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, đi theo..

***

Diệp Du Nhiên rửa mặt xong xuống lầu thì Mộ Tấn Dương đã làm xong bữa sáng đơn giản.

Phảng phất như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn giống hệt trước đây.

Diệp Du Nhiên ngồi xuống đối diện với anh, uống một ngụm sữa nóng, cảm giác ấm tận vào tim.

Mộ Tấn Dương vừa cắt trứng chiên, vừa nói: “Lát nữa anh phải đến công ty, em đi cùng anh.”

Không phải câu hỏi là mà câu trần thuật.

Điều này có nghĩa là anh đã quyết định muốn dẫn cô đến công ty, chỉ là thông báo cho cô biết chứ không phải hỏi ý kiến của cô.

Diệp Du Nhiên hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được.”

Cô đi với anh, ít nhất thì người khác cũng sẽ biết cô. Cô cũng không muốn lần sau đi tìm anh lại bị nhân viên lễ tân chặn lại, không cho vào.

Mộ Tấn Dương rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Du Nhiên.

Ăn sáng xong hai người liền xuất phát đi tới LK.

Nhân viên lễ tân nhìn thấy Mộ Tấn Dương nắm tay Diệp Du Nhiên đi vào, đáy mắt lóe lên vẻ kinh ngạc: “Chào buổi sáng tổng giám đốc, chào buổi sáng cô Diệp!”

Mộ Tấn Dương hơi nhíu mày nhìn nhân viên lễ tân nói: “Gọi là bà chủ.”

Nhân viên lễ tân vì quá kinh ngạc nên thốt lên: “Sao ạ?”

Tổng giám đốc đã kết hôn?

Cô ta cứ nghĩ rằng Diệp Du Nhiên chỉ là có quan hệ mờ ám gì đó với tổng giám đốc không muốn cho người ngoài biết thôi nhưng không ngờ chính tổng giám đốc lại bảo cô ta gọi Diệp Du Nhiên là bà chủ…

Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc cô ta, nhân viên lễ tân vội thay đổi xưng hô: “Chào bà… bà chủ…”

Nhưng cô ta vẫn không khống chế được, giọng lắp bắp.

“Ừm, giữ mồm giữ miệng đấy.” Mộ Tấn Dương lạnh lùng bỏ lại một câu rồi dẫn Diệp Du Nhiên đi lên.

Nhân viên lễ tân thì lặng lẽ lau mồ hôi lạnh. Câu nói sau cùng của tổng giám đốc rõ ràng là không cho phép cô ta nói ra chuyện này mà.

Nhưng nếu không nói ra trong lòng bứt rứt, khó chịu, tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao mà đã kết hôn rồi.

Mà bà chủ chính là cô hai nhà họ Diệp.

Trời ạ!

Cô nhân viên lễ tân cảm thấy mình dường như đã biết bí mật khủng khiếp gì đó rồi, cả ngày mặt mũi nặng nề.

Cho dù cô ta muốn nói ra, nhưng những người trong công ty thực sự biết mặt Mộ Tấn Dương cũng đâu có mấy người.

Chương 344:

Trong thang máy, Diệp Du Nhiên đứng bên cạnh Mộ Tấn Dương, cô vẫn còn đang nhớ lại lời anh nói với cô nhân viên lễ tân lúc nãy.

Có một vấn đề cô nhịn đã rất lâu, nhưng cứ ép bản thân lờ đi.

Nhưng cho dù cô có phớt lờ thế nào thì vấn đề này vẫn cứ tồn tại.

Mãi cho đến khi đi vào phòng làm việc, Diệp Du Nhiên vẫn đang suy nghĩ có nên hỏi anh không?

Mộ Tấn Dương phát hiện Diệp Du Nhiên hơi kỳ lạ, anh lên tiếng hỏi cô: “Em muốn nói gì à?”

Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh… Tại sao anh vẫn cứ che giấu thân phận của mình vậy?”

Không chỉ che giấu thân phận với cô, thậm chí ngay cả trước mặt tất cả những người khác anh cũng che giấu chuyện anh là CEO cao nhất của tập đoàn LK.

Thoạt nhìn chuyện tuy không ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ, nhưng vấn đề này trước sau vẫn tồn tại.

Hơn nữa, cô rất muốn biết.

Đối với cô mà nói lai lịch của anh rất thần bí.

Cô chỉ biết anh là Mộ Tấn Dương, là tổng giám đốc tập đoàn LK, ngoài ra cô hoàn toàn không biết gì hết.

Còn anh, ngược lại, hiểu rất rõ cô.

Cô cũng không nhất thiết phải biết, nhưng bọn họ là vợ chồng cùng chung chăn gối, cứ bị giấu diếm như vậy mãi, thì cô cũng muốn hỏi cho rõ.

Động tác Mộ Tấn Dương hơi ngừng lại mấy giây, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Diệp Du Nhiên: “Em rất muốn biết sao?”

Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ là…”

Mộ Tấn Dương để món đồ đang cầm trong tay xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, tự dung Diệp Du Nhiên cảm thấy hơi nặng nề.

Diệp Du Nhiên nhìn con ngươi đen láy của anh, chẳng biết tại sao, cô đột nhiên lắc đầu nói: “Chỉ là tùy tiện hỏi thôi, anh không cần nói cho em đâu.”

Mộ Tấn Dương không để ý cô nói gì, chỉ nói: “Sau Tết anh sẽ kể cho em.”

“Thật sao?” Bản thân Diệp Du Nhiên cũng cảm nhận được vẻ kinh ngạc trong giọng nói của mình.

Nói xong, cô vội rời ánh mắt nhìn đi chỗ khác.

Tuy cô rất muốn biết, nhưng cô có thể cảm nhận được sự nặng nề trong lời nói của Mộ Tấn Dương, giống như anh phải hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định nói với cô chuyện này.

“Không cần đâu, nếu như anh cảm thấy khó xử thì không cần phải nói cho em biết đâu. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hai chúng ta.”

Diệp Du Nhiên vừa nói vừa chú ý tới vẻ mặt của Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương nghe cô nói như vậy, đột nhiên mỉm cười: “Sao thế, bây giờ em cũng đã biết suy nghĩ cho anh rồi à?”

Diệp Du Nhiên tức giận phồng má trừng mắt nhìn anh.

Mộ Tấn Dương khẽ mỉm cười nhìn cô, sau đó đè vai cô ngồi xuống ghế ông chủ vừa mềm vừa thoải mái trong phòng làm việc. Còn anh thì tự đi lấy một cái ghế ở bên ngoài vào ngồi bên cạnh cô, sau đó bắt đầu xử lý công việc.

Diệp Du Nhiên cúi đầu nhìn bản thân mình, sau đó lại nhìn sang Mộ Tấn Dương, vậy anh dẫn cô tới đây chỉ là để cô ngồi cạnh anh, xem anh làm việc thôi à?

Mộ Tấn Dương cảm nhận được cô đang nhìn mình, bèn đẩy macbook đến trước mặt cô: “Em tự chơi đi, đợi anh làm xong rồi chúng ta về nhà.”

Nói xong còn vỗ đầu cô giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play