Chương 334:
Cô buông tay anh ra, giọng nói cao hơn: “Điều tôi muốn nói đều đã nói xong, tôi phải đi đây.”
Giọng điệu của Diệp Du Nhiên có chút luống cuống, rõ ràng cảm nhận được Mộ Tấn Dương đã thả lỏng hơn, nhưng mà anh vẫn không nói gì cả.
“A? Vừa rồi không phải mới nói quan tâm tôi? Sao giờ đã muốn đi? Diệp Du Nhiên, em là đồ lừa đảo.”
Mộ Tấn Dương rút tay về, chậm rãi sửa lại nếp nhăn trên quần áo mình, chất liệu vải vóc của bộ quần áo vest này rất tốt, chỉ khẽ vuốt sau đó đã lập tức trở lại vô cùng thẳng nếp.
Anh lui về phía sau một bước, vẻ mặt xa cách lạnh nhạt, cả người lộ ra vẻ từ chối người khác xa ngàn dặm, kiêu ngạo mà lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhìn anh, thật ra chỉ là cô…
Mộ Tấn Dương giơ cổ tay lên, nhìn thời gian một chút, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên: “Lần sau không cần làm việc nhàm chán thế này, tôi còn bận rất nhiều việc.”
“Tôi. . .” Diệp Du Nhiên lắc đầu, cô không biết tại sao lạinhư vậy
Vừa rồi rõ ràng cô cảm thấy Mộ Tấn Dương thả lỏng rồi, hơn nữa lời cô nói đều là thật.
Cô thật sự rất quan tâm đến anh.
Không phải cô không có lòng, tất nhiên cô biết Mộ Tấn Dương tốt với cô …
“Tôi đi trước, tự em về đi.” Mộ Tấn Dương nói xong cũng không lưu luyến chút nào bước nhanh rời khỏi đó.
Diệp Du Nhiên đứng tại nguyên chỗ, thoáng cái đã như người mất hồn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng anh, nói không ra lời.
Khi Mộ Tấn Dương đi đến góc khuất, dừng chân lại, môi mỏng khẽ mím chắt, nhưng mà vẫn cứng rắn quyết tâm đi về phía trước.
Vừa rồi giâu phút ấy, thiếu chút nữa anh đã mềm lòng.
Người lớn rất khó nói ra lời trong lòng, huống hồ Mộ Tấn Dương đã nhìn thấy bao nhiêu cảnh tượng, có được gia tài bạc tỉ bên người.
Nhưng mà, vừa rồi trong nháy mắt khi Diệp Du Nhiên nói quan tâm anh, đột nhiên trong anh xuất hiện sự vui sướng đến mức anh không biết nên làm thế nào.
Nhưng mà, anh còn chưa muốn nhanh như vậy đã tha thứ cho cô, cho dù anh biết rõ hành vi này không lý trí, nhưng anh vẫn muốn biết Diệp Du Nhiên sẽ có bao nhiêu sự kiên nhẫn đối với anh, giống như lời cô nói quan tâm đến anh, có thể đến mức nào.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Là Bùi Chính Thành gọi đến. Tải app truyệnhola đọc giúp nhóm nhé!
“Cậu đã tới chưa, người bên kia đã đến.” Giọng Bùi Chính Thành có chút lo lắng.
Mộ Tấn Dương nhíu mày: “Tôi đến rồi, lập tức đến đó.”
Diệp Du Nhiên không biết mình rời khỏi hành lang đó như thế nào.
Cô không rời khỏi khu giải trí, mà thuê một phòng riêng, gọi một chầu rượu.
Cô không phải người thích say sưa, nhưng mà tửu lượng không kém, vào bữa tiệc tối tốt nghiệp, mọi người trong lớp đều nằm trong phòng ngủ một đêm, chỉ có một mình cô về đến nhà an toàn.
Diệp Du Nhiên không cần rót ra chén, dùng thẳng chai rượu đưa lên miệng rồi uống.
“Mộ Tấn Dương, anh mới là kẻ lừa đảo!”
“Không biết xấu hổ. . .”
“Khốn kiếp. . .”
“. . .”