Chương 3:
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu sững sờ, bỗng trông thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, hồi tưởng lại, cô đột nhiên nhớ ra đây chính là người đàn ông bị cô cướp ly rượu trong phòng bao tối qua.
“Tại sao có thể như vậy?”
Loại tình huống này, không cần suy nghĩ nhiều cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Người đàn ông đi về phía cô, ánh mắt tìm kiếm trên mặt cô, sau đó giọng dửng dưng hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Mộ Tấn Dương.”
Đây là anh tự báo tên.
Hơi nóng ướt trên người anh cho thấy anh vừa tắm nước nóng, nhưng gần anh, Diệp Du Nhiên lại cảm thấy hơi thở lạnh thấu xương, khiến cô bất giác rùng mình một cái.
Đợi anh đến gần, cô mới nhìn thấy những vết đỏ khả nghi trên cơ thể trần trụi, theo bản năng cô cúi đầu nhìn mình một chút rồi sợ hãi hét lên một tiếng, đột nhiên kéo chăn lên phủ kín mình.
“Rượu tối hôm qua… “
Diệp Du Nhiên không dám tin nhìn Mộ Tấn Dương, rượu Hoắc Tuấn Anh đưa cô chắc chắn là có vấn đề, nhưng sao rượu của Mộ Tấn Dương cũng có vấn đề chứ.
Chẳng lẽ bọn họ còn muốn hại cả Mộ Tấn Dương.
Tối qua cô đã vô cùng cẩn thận, Hoắc Tuấn Anh dẫn người đuổi bắt cô, cô chưa chạy được bao xa thì cơ thể đã có biểu hiện khác thường, việc sau đó cô cũng không nhớ rõ lắm, đầu đau, người cũng đau.
“Rượu là cô tự mình uống, việc sau đó, tôi cũng không nhớ rõ.” Dường như Mộ Tấn Dương không thích nói chuyện, anh lạnh mặt, trong giọng nói hơi chất vấn, dường như còn trách cứ cô.
Diệp Du Nhiên trừng mắt với anh, nghe như muốn nói là cô cố ý uống chén rượu có vấn đề đó vậy, không phải anh thông minh như vậy mà bản thân cũng trúng bẫy rồi sao.
“Cộc cộc.”
Tiếng đập cửa làm đứt suy nghĩ của Diệp Du Nhiên, Mộ Tấn Dương đi mở cửa, anh nhanh chóng trở về ném cho cô một cái túi, cô còn chưa kịp phản ứng, Mộ Tấn Dương đã kéo khăn tắm ra bắt đầu thay quần áo.
“A! Mộ Tấn Dương anh thật không biết xấu hổ.” Diệp Du Nhiên cầm chăn che mình lại, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình vừa mới thấy được… thật lớn.
Mộ Tấn Dương quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt hơi lóe lên, tác phong rất dũng cảm nhưng thực tế lại nhát gan ngây thơ.
“Nếu như cô còn không mặc quần áo tử tế, xấu hổ còn ở phía sau.”
Vừa dứt lời thì “ầm” một tiếng cửa phòng đã bị phá tan, một đám phóng viên lập tức tràn vào.
Ánh sáng đèn flash rọi vào gương mặt trắng bệch của Diệp Du Nhiên, phóng viên đã tranh nhau lên tiếng: “Cô Diệp và anh Phan là…”
Chờ đến lúc phóng viên nhìn rõ người đàn ông đứng trong phòng không phải Hoắc Tuấn Anh, tất cả đều ngơ ngác.
Không phải có tin tức nói con gái thứ hai nhà họ Diệp và Hoắc Tuấn Anh ở Ngọc Hoàng Cung trải qua tình một đêm sao? Đã xảy ra chuyện gì chứ?
Người đàn ông nhìn lạ mặt, rõ ràng không phải con cháu nhà quyền thế, nhưng dáng dấp đẹp mắt, với danh tiếng bình thường của con gái thứ hai nhà họ Diệp cũng là tin tức lớn.
“Xin hỏi cô Diệp, vị này là bạn tình mới của cô sao?”
“Anh này, cô Diệp đã trả giá bao nhiêu cho người có thân phận như anh thế?”
“…”
Phóng viên vây quanh giường, camera dí sát vào mặt cô, câu hỏi sau khó nghe hơn câu hỏi trước, Diệp Du Nhiên khỏa thân ngồi ở trên giường, cả người đều cảm thấy bị áp bức và lăng nhục. Đây là Diệp Yến Nhi muốn dồn cô tới đường cùng, thân bại danh liệt, bị nhà họ Diệp trục xuất.
“Cô Diệp, xin hỏi, cô là bởi ảnh hưởng bởi việc ba cô ngồi tù, mới biết…”