Chương 322:

Khó trách sáng hôm qua anh cố ý nhắc nhở cô nhiều lần.

Chút ủy khuất và chua xót trong đáy lòng Diệp Du Nhiên cũng dần dần giảm đi ít, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng.

Nếu như chỉ là bởi vì cô không về đúng giờ, không nhận điện thoại của anh, sao anh lại tức giận như vậy?

Hơn nữa, tối hôm qua anh cũng chỉ gọi cho cô một cú điện thoại, đây không giống với tác phong của anh.

Lòng Diệp Du Nhiên mang đầy nghi ngờ, quay về vịnh Vân Thượng.

……

“Cám ơn.”

Diệp Du Nhiên mở cửa xe xuống, nói cám ơn với Nam Sơn.

Nam Sơn nhìn Diệp Du Nhiên xách giày cao gót chân không xuống xe, cái chân còn lại đã sưng lên, chân vốn có chút đỏ vừa tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, liền bắt đầu trắng bệch.

Nam Sơn thấy có chút không đành lòng, lên tiếng nói: “Bà chủ không cần khách sáo, điều nên làm, ông chủ trả tôi rất nhiều tiền lương, cô muốn sai bảo tôi thế nào cũng được.”

Anh ta vừa cười khanh khách nói, vừa xuống xe đi tới bên người Diệp Du Nhiên: “Tôi đỡ cô đi vào.”

“Vậy làm phiền anh rồi.” chân của Diệp Du Nhiên có hơi đau, nghe Nam Sơn nói như vậy, cũng không cự tuyệt nữa.

Thật ra Nam Sơn muốn trực tiếp ôm cô đi vào, nhưng như vậy suy cho cùng không tốt lắm, anh ta đưa ra một tay cực kỳ khỏe mạnh để đỡ Diệp Du Nhiên, hai người từ từ đi vào bên trong.

Hai người vừa đi vào cửa, điện thoại của Nam Sơn vang lên, Diệp Du Nhiên dừng lại nhìn anh ta, Nam Sơn cầm lấy điện thoại ra thấy tên hiện lên phía trên, thản nhiên nhận điện thoại.

Cửa sổ lầu hai, sắc mặt Mộ Tấn Dương âm u cầm điện thoại, giọng nói lạnh như băng: “Cậu có thể về rồi.”

Một khắc sau, điện thoại bị cúp. Tải app truyệnhola nhé!

Nam Sơn nghe bên đầu điện thoại bên kia tiếng “tút”, dừng một chút, sắc mặt anh ta nghiêm lại: “Tôi biết rồi, lập tức tới liền.”

Nói xong, liền cất điện thoại lại, nghiêm túc quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên: “Bà chủ, cô vẫn là tự mình vào đi, Ngọc Hoàng Cung bên kia xảy ra chuyện rất cấp bách, bây giờ tôi phải qua đó.”

Diệp Du Nhiên nhìn mặt mũi anh ta nghiêm túc, buông lỏng tay của anh ta ra: “Anh đi đi…”

Nam Sơn gật đầu với cô, sau đó che kín ngực rời đi.

Phải biết anh ta là người học thức, lúc ở nước ngoài, gặp được bao nhiêu thiên kim nổi tiếng đều muốn cua anh ta đó!

Bây giờ thế nào! Lại bị ông chủ ép lương tâm hết lần nói tới lần khác phải nói dối, sống thật không dễ dàng mà, sống trong tay ông chủ quả nhiên chính là quá khó khăn.

Bên này Nam Sơn mới đi ra, Mộ Tấn Dương từ bên trong đi tới.

Anh đứng ở cửa, sắc mặt hờ hững nhìn về phía Diệp Du Nhiên, trong con ngươi đen nhánh không nhìn ra tâm tình gì.

Diệp Du Nhiên giác được có người đang nhìn cô, vừa ngẩng đầu, liền chạm ngay tầm mắt với Mộ Tấn Dương.

Diệp Du Nhiên gọi anh: “Mộ Tấn Dương.”

Trong mắt Mộ Tấn Dương rất nhanh thoáng qua vẻ bối rối, nhanh đến mức Diệp Du Nhiên không phát hiện ra, cô chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Mộ Tấn Dương đầy vẻ lạnh lùng.

Thấy anh xoay người muốn đi vào, Diệp Du Nhiên không kiềm được bước nhanh hơn: “Mộ Tấn Dương, anh đứng lại cho tôi! Tôi có thể giải thích! Tối hôm qua xảy ra tai nạn xe, cho nên mới không về, sáng nay từ bệnh viện đi ra thì gặp phải Huỳnh Tiến Dương, tôi với anh ta không có gì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play