“Không muốn nghe có thể đi!”

Diệp Du Nhiên: “…”

Vì sao cô lại có cảm giác Lục Thời sơ và Mộ Tấn Dương mới là một đôi nhỉ?

Hơn nữa, Mộ Tấn Dương khi bị ốm đã khiến Diệp Du Nhiên được mở một cánh cửa lớn về thế giới mới, hoàn toàn là thích tùy hứng thế nào thì thế đó.

Lục Thời Sơ đưa cặp nhiệt độ vào tay Diệp Du Nhiên: “Đo nhiệt độ cơ thể cho anh ấy trước đi.”

“Vâng.” Diệp Du Nhiên xoay đầu cầm đến bên miệng Mộ Tấn Dương: “Nào, đo nhiệt độ.”

Mộ Tấn Dương lạnh lùng liếc qua, chuyện ngậm cặp nhiệt độ ngu xuẩn thế nào chứ, anh còn lâu mới muốn làm, càng huống hồ lại còn trước mặt tình địch ngầm.

Anh xốc chăn lên, cố gắng chống đỡ xuống giường, nhìn Lục Thời Sơ: “Lấy chút thuốc hạ sốt là được rồi.”

Lục Thời Sơ không ngẩng đầu lên: “Trước khi lấy thuốc phải đo nhiệt độ.”

“Không cần.” Mộ Tấn Dương mang theo vẻ mặt nghiêm túc, dường như anh mới là bác sĩ.

Lục Thời Sơ kinh ngạc nhìn Mộ Tấn Dương một cái, đang định nói gì đã bị Diệp Du Nhiên ngắt lời.

Diệp Du Nhiên trong cái khó ló cái khôn: “Trước khi anh khỏi bệnh, chúng ta sẽ phân phòng ngủ, chắc chắn anh cũng không muốn lây bệnh cho tôi đâu nhỉ?”

Vốn dĩ trong mắt Mộ Tấn Dương không có sự tức giận, lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén, nhìn khiến Diệp Du Nhiên rụt cổ lại: “Thực… thực ra cũng có thể không cần đo nhiệt độ…”

Mộ Tấn Dương thấy cô như vậy thì nhíu mày, nhận lấy nhiệt kế trong tay cô, kẹp vào dưới nách.

Một lát sau, anh lấy ra đưa cho Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên mím môi, chuyển tay đưa cho Lục Thời Sơ.

Lục Thời Sơ nhận lấy, liếc mắt nhìn thoáng qua, khẽ nhăn mày: “39.6 độ, sốt cao.”

Nhưng mà, biểu hiện của Mộ Tấn Dương thật sự rất tỉnh táo.

“Phiền lấy thuốc giúp.” Giọng nói của Mộ Tấn Dương hơi khàn.

Diệp Du Nhiên vội vàng lấy nước ở bên cạnh đưa cho anh.

Lục Thời Sơ liếc nhìn Mộ Tấn Dương, lấy thuốc cho anh, sau đó dặn dò Diệp Du Nhiên một vài chuyện cần chú ý rồi rời khỏi.

Vì anh còn phải trở về bệnh viện làm việc nữa.

Sau khi tiễn Lục Thời Sơ rời khỏi, Diệp Du Nhiên đút Mộ Tấn Dương uống thuốc.

Mắt của Mộ Tấn Dương không chớp dù là một chút, sau khi nuốt thuốc bèn nằm xuống, Diệp Du Nhiên cầm ly nước, còn muốn cho anh uống thêm chút nữa.

“Mộ Tấn Dương?” Diệp Du Nhiên vỗ vỗ mặt anh: “Uống thêm chút nước nữa đi.”

Mộ Tấn Dương không thèm mở mắt, chỉ phun ra một chữ: “Không.”

Thấy anh như vậy, Diệp Du Nhiên chợt hiểu ra, khi nãy anh ngồi dậy đều là miễn cưỡng chống đỡ, Diệp Du Nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Cô cảm thấy Mộ Tấn Dương cậy mạnh đến có chút chẳng hiểu ra sao.

Tuy không biết vì sao Mộ Tấn Dương cứ ghét bỏ Lục Thời Sơ, nhưng cô vẫn quyết định lần sau nếu anh còn bị bệnh nữa, cô sẽ không gọi Lục Thời Sơ đến.

Một nguyên nhân khác là vì Lục Thời Sơ là Phó viện trưởng, có rất nhiều chuyện phải làm.

Mộ Tấn Dương ngủ một lát đã bắt đầu đổ mồ hôi, Diệp Du Nhiên cầm khăn lau cho anh một lát, lại đắp khăn ướt lên trán anh.

Mộ Tấn Dương mới uống thuốc, có lẽ ngủ một giấc sẽ tốt hơn nhiều, tỉnh ngủ rồi sẽ muốn ăn gì đó nhỉ?

Diệp Du Nhiên suy tư một lát, rót một ly nước đầy để ở đầu giường cho anh, rồi ôm ipad đi xuống lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play