An Hạ vẫn luôn là bạn tốt của Diệp Du Nhiên, cô ấy hiểu rõ thái độ làm người của Diệp Du Nhiên, đừng nói khi đó Diệp Du Nhiên không yêu đương sớm rồi vụng trộm ăn trái cấm, cho dù có thì cô ấy cũng là người dám làm dám chịu.

Mà bây giờ Diệp Du Nhiên về lại Diệp thị lại có một người chồng là Boss Tần lợi hại như vậy, An Hạ cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để vả mặt!

Chỉ nghĩ như vậy thôi An Hạ đã cảm thấy đau mặt thay mấy người kia rồi.

Diệp Du Nhiên ngẩng đầu nhìn chăm chú An Hạ hai giây, ánh mắt biết rõ đó khiến An Hạ có chút không đỡ được, vừa định ăn ngay nói thật thì Diệp Du Nhiên lại nói: “Tớ sẽ suy nghĩ.”

An Hạ hỏi cô: “Cậu định đi?”

Nếu như Diệp Du Nhiên không muốn đi sẽ từ chối thẳng thừng, cô ấy nói suy nghĩ thì đến tám mươi phần trăm khả năng sẽ đi.

“Đến lúc đó rồi nói.” Diệp Du Nhiên vừa nói vừa thu dọn đồ của mình: “Đi thôi, tan làm rồi, bên ngoài đang mưa, tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu…”

“Không sao, trời mưa mới đưa cậu thôi, bình thường còn lâu nhé.”

Diệp Du Nhiên cũng không nghe lời từ chối của An Hạ, không chút suy nghĩ liền kéo cô ấy ra ngoài rồi nhét vào xe mình.

Đưa An Hạ về, Diệp Du Nhiên mới lái xe về vịnh Vân Thượng.

Kết quả còn chưa đi xa, Mộ Tấn Dương đã gọi điện tới.

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của anh vang lên lại vô cùng dễ nghe: “Đang ở đâu?”

Giờ này bình thường cô đã về đến nhà, hôm nay anh đã về nửa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy cô đâu.

Diệp Du Nhiên đỗ xe bên lề đường: “Vừa mới đưa An Hạ về, bây giờ đang trên đường về nhà, sắp đến nơi rồi.”

Đáy lòng lại lầm bầm nói xấu, không chỉ muộn nửa tiếng thôi à, thế mà cũng phải gọi điện hỏi, cô cũng không phải trẻ con.



Khi về đến nhà, đi đến cửa phòng khách liền thấy Thịt Bò đang ngồi chồm hổm trước cửa, nhìn màn mưa bên ngoài, vẻ mặt âu sầu.

Diệp Du Nhiên dễ dàng hiểu được mục đích trong lòng nó: Trời mưa không được ra ngoài chơi, thật bi thương.

“Thịt Bò.” Diệp Du Nhiên cười vuốt ve nó.

Thịt Bò lười biếng nhìn cô một cái, đột nhiên xoay người chạy vào trong sau đó lại nhanh chóng chạy lại, trong miệng ngậm một cục xương chó đồ chơi.

Miệng ngậm cục xương, nhảy lên rồi đưa hai chân trước bám vào người Diệp Du Nhiên, ý bảo cô hãy cầm lấy cục xương nó đang ngậm.

Diệp Du Nhiên đưa tay cầm lấy, kết quả nó còn ngậm chặt hơn, kéo cục xương đồ chơi ném không muốn mạng, đến khi Diệp Du Nhiên hất tay ra sau đó ‘ư ử’ hai tiếng, đắc ý lại gác hai chân trước lên người cô.

“Ha ha.” Diệp Du Nhiên cười lạnh hai tiếng, rất cao lãnh liếc mắt nhìn rồi vòng qua nó đi vào trong.

Thịt Bò không cam lòng, đi theo phía sau cô.

Diệp Du Nhiên đi vào trong liền nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, cô xoay người đắc ý cười với Thịt Bò một tiếng: “Mẹ là người đã có chồng còn con cẩu độc thân tự chơi một mình đi.”

Nói xong tùy tay vứt chiếc túi lên ghế sofa, nhẹ chân nhẹ tay đi vào bếp.

Thịt Bò nhả cục xương đồ chơi trong miệng ra, ngồi chồm hổm tại chỗ cũ, biểu cảm trên mặt càng thêm bi thương, trong khoảnh khắc vừa nãy nó cảm nhận được sự ác ý sâu sắc đến từ nhân loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play