Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị hơi nóng trong chăn xông đến hơi đỏ ửng, đôi môi đỏ khe khẽ mở ra rồi khép lại, một tay khoát trên lưng anh, tay kia thì bị đè ở ngay dưới người cô, không có chút đề phòng, thoạt nhìn giống như một đứa bé.

So với anh khi chỉ mới năm tuổi, lúc anh bắt đầu nhớ mọi chuyện, cô vẫn là một đứa nhỏ không hiểu chuyện.

Mộ Tấn Dương cong môi, kéo cánh tay cô tự đè lên ra, đổi cho cô một tư thế thoải hơn, để cô ngủ ở một bên.

Sau đó, anh đứng dậy mặc quần áo, lại quay lại trước giường hôn cô một cái, sau khi chỉnh điện thoại của cô thành chế độ im lặng mới cầm điện thoại của anh đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng ngủ, dịu dàng trên mặt liền biến mất từng chút một.

Vừa gọi điện thoại vừa đi ra bên ngoài.

Đợi đến lúc anh đến công ty, những người khác đã đến đông đủ rồi, chỉ còn đợi anh.

Anh đi vào phòng họp, những cấp cao vẫn còn hai mặt nhìn nhau kia lập tức trở nên im lặng.

Mộ Tấn Dương cả người tràn đầy khí lạnh đi vào, ngồi trên vị trí đầu, im lặng một lát mới mở miệng: “Diệp Nguyên Minh của tập đoàn Diệp thị, đều biết chứ?”

“Biết......” Những cấp cao khác đều gật gật đầu.

Mộ Tấn Dương hài lòng “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi không muốn nhìn thấy Diệp Nguyên Minh làm được bất kỳ hạng mục nào.”

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đều không nặng không nhẹ lộp bộp một tiếng, sau đó còn có người thăm dò hỏi Mộ Tấn Dương: “Ý của Tổng Giám đốc là, chỉ cần là hạng mục Diệp Nguyên Minh làm, chúng ta đều phải gạt bỏ ạ?”

Mộ Tấn Dương nhíu mày: “Cũng có thể nói là vậy.”

Dù sao chỉ cần khiến Diệp Nguyên Minh không thể nói chuyện làm ăn, trong tay hoàn toàn không nhận được bất cứ hạng mục gì.

Một cấp cao khác không đồng ý cho lắm nói: “Tổng Giám đốc, như vậy, có phải không quá lộ liễu hay không?”

“Anh cũng có thể chọn cách lộ liễu.” Mộ Tấn Dương dựa về sau, trên mặt không có cảm xúc, đôi mắt ngày càng trở nên tối đen.

Chỉ cần đạt được mục đích, đối với anh mà nói, sử dụng cách gì đều không quan trọng.

Lúc có người chạm đến vảy ngược của anh, sự tàn nhẫn hung ác từ trong xương sẽ tự giác lộ ra ngoài.

Ví dụ như nói tiêm thuốc độc cho Diệp Yến Nhi, lấy ác trị ác chưa bao giờ là cách chính xác, nhưng anh vừa thấy dáng vẻ Diệp Du Nhiên khó chịu như vậy, cũng không thể sử dụng cách uyển chuyển để đối phó với Diệp Yến Nhi nữa.

Cho nên anh lựa chọn cách trực tiếp nhất có tác dụng nhất.

Anh chưa bao giờ là người lương thiện, có thể lăn lộn mười mấy năm trên thương trường, có được địa vị như bây giờ, anh có bao nhiêu thủ đoạn, người bình thường không thể nào hiểu được.

......

Lúc Diệp Du Nhiên tỉnh lại, đã là hoàng hôn rồi.

Trong phòng ánh sáng mờ tối, độ ấm thích hợp, khiến Diệp Du Nhiên vừa tỉnh ngủ có một loại cảm giác xúc động muốn ngủ tiếp.

Vươn tay sờ sờ vị trí bên cạnh, phát hiện ở bên cạnh đã không còn ai nữa, cô mới mạnh mẽ xoay người ngồi dậy.

Lấy điện thoại qua xem thử, sắp năm giờ rồi.

Cảm thấy trên người có chút lạnh, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình không mặc quần áo.

Cô kéo mạnh chăn đến, chuyện xảy ra trong phòng ăn lúc trước lập tức xông vào trong đầu, sắc mặt Diệp Du Nhiên đỏ lên, sau khi chắc chắn ba lần trong phòng chỉ có một mình cô mới đứng dậy đến phòng để đồ tìm quần áo.

Mặc quần áo xong ra ngoài, cô đi đến phòng làm việc, phát hiện Mộ Tấn Dương không có ở đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play