Cô của hiện tại vừa tỉnh táo vừa khôn khéo, không còn chút hình bóng của thời thơ ấu nữa.
Diệp Du Nhiên cảm thấy khủng hoảng.
Cho dù Mộ Tấn Dương luôn tỏ ra xa cách với Cố Hàm Yên, nhưng chung quy Cố Hàm Yên vẫn khác.
Diệp Du Nhiên không muốn ở trong bếp nữa nên xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.
Mộ Tấn Dương cảm giác được người đứng đằng sau đã biến mất bèn ngoảnh lại nhìn, trong phòng bếp đã không còn bóng dáng của Diệp Du Nhiên, tay anh dừng lại một chút, sau đó anh quay đầu lại và tiếp tục nấu ăn.
Diệp Du Nhiên đi ra ngoài thì thấy Thịt Bò đang đi dạo, nó đã ăn uống no nê.
“Thịt Bò.”
Trong thời gian này, Thịt Bò và cô đã quen thuộc hơn rất nhiều. Nó nghe thấy Diệp Du Nhiên gọi mình bèn lắc đuôi chạy tới.
Diệp Du Nhiên sờ đầu Thịt Bò, nó cũng chống đầu vào tay cô như đang làm nũng.
… Truyện được lên trên app truyện hola nhé cả nhà!
Sau khi ăn xong, Diệp Du Nhiên lại bắt đầu chuẩn bị cho buổi họp báo vào ngày mai và bắt đầu bận rộn.
Mộ Tấn Dương thấy dáng vẻ đã có dự tính trước của cô nên cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau, Diệp Du Nhiên đặc biệt dậy rất sớm.
Mộ Tấn Dương nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, vả lại hôm nay còn là ngày cuối tuần.
Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường nhìn Diệp Du Nhiên ngồi trước gương và trang điểm, sau đó nói với giọng ngái ngủ: “Còn quá sớm.”
“Sớm chút cũng đỡ bối rối.” Diệp Du Nhiên vừa vẽ lông mày cho mình vừa nói chuyện với anh.
Diệp Nguyên Minh và đám người của Diệp thị đã chờ để cười nhạo cô từ lâu rồi, cô đương nhiên là hi vọng có thể làm không có chút sai sót nào.
Mộ Tấn Dương khẽ cau mày, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.
Đến khi Diệp Du Nhiên trang điểm xong, Mộ Tấn Dương đã thay quần áo và đầy sức sống đi ra.
“Anh làm gì vậy?” Không phải đã nói là không cần anh nhúng tay vào à.
Trên tay Mộ Tấn Dương vắt áo vest, anh đang chỉnh lại cà vạt của mình: “Làm tài xế cho em.”
Dứt lời, anh đã mở cửa trước cô và đi xuống cầu thang.
Diệp Du Nhiên mở to mắt ngạc nhiên và đi theo anh.
Mộ Tấn Dương làm hai phần bữa sáng rất đơn giản, bao gồm bánh mì nướng và trứng chiên.
Lúc đầu anh định nấu tỉ mỉ hơn, nhưng khi thấy vẻ mặt lo lắng của Diệp Du Nhiên, anh đành phải làm đơn giản mọi thứ.
Hai người ăn sáng xong thì rời khỏi nhà, Mộ Tấn Dương đưa Diệp Du Nhiên đi thẳng đến nơi tổ chức họp báo.
Sau khi xe dừng lại, Diệp Du Nhiên mở cửa xe và định ra ngoài, nhưng bất ngờ bị Mộ Tấn Dương đè tay lại.
“Sao vậy?”
Diệp Du Nhiên khó hiểu quay đầu lại nhìn anh, nhưng khi vừa quay đầu lại đã bị Mộ Tấn Dương hôn.
Trên môi là xúc cảm mềm mại, Diệp Du Nhiên hồi hộp theo bản năng đến mức siết chặt tay.
Mộ Tấn Dương đè sau gáy cô lại và hôn sâu, một tay khác nắm lấy quả đấm nhỏ của cô, một lát sau mới thả cô ra.
Hai mắt Diệp Du Nhiên đầy mông lung, khi đối diện với con ngươi đen như mực của anh thì cô hơi sững sờ, sau đó mới từ từ hoàn hồn và rút tay mình về.
Cô nhìn xuống, vừa thấy một vệt đỏ nhạt kỳ lạ trên môi anh thì hơi nghiêng mặt sang một bên và nhỏ giọng nói: “Son trên môi em tan hết rồi.”
Mộ Tấn Dương cười khẽ, rồi nâng tay lên lau vết son trên môi của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT