“Ai biết được chứ!” Diệp Du Nhiên hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này: “Có thể là không lắp tốt hoặc lỏng đinh gì đó, quan trọng không phải là điều này…”
Diệp Du Nhiên khẽ nhíu mày và đặt cốc nước trong tay xuống, vẻ mặt không để ý lắm: “Dù sao cũng có chút phức tạp.”
Mấy ngày nay Lục Thời Sơ quả thật rất bận rộn, nhưng cũng nghe nói có một ngôi sao điện ảnh vào bệnh viện này, chỉ là anh ta chưa từng quan tâm, không ngờ lại có chuyện như vậy.
“Chờ buổi họp báo ngày mai sẽ giải quyết thôi.” Diệp Du Nhiên xem giờ: “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà đây. Buổi chiều, em lại phải bận rộn rồi.”
“Anh tiễn em ra ngoài.” Lục Thời Sơ nói xong liền đứng lên.
Diệp Du Nhiên cũng biết anh ta bận nên muốn từ chối, nhưng anh ta đã đi ra ngoài.
“Đúng rồi, anh… sao anh lại thành Phó viện trưởng vậy?” Diệp Du Nhiên bước ra khỏi cửa thì quay đầu chỉ về bảng hiệu ở cửa phòng anh ta.
“Bệnh viện này là của nhà anh.” Lục Thời Sơ nhướng mày và hở hững giải thích.
Diệp Du Nhiên nghe vậy liền hiểu ra và gật đầu.
Cô vẫn biết nhà họ Lục là một gia tộc có danh tiếng trong ngành y học, chỉ là khi cô chín tuổi thì không còn làm hàng xóm với Lục Thời Sơ nữa, mặc dù biết nhà bọn họ mở bệnh viện nhưng không biết là bệnh viện nào.
Lục Thời Sơ tiễn cô tới cửa: “Về sau thường…”
Anh ta nói được một nửa liền dừng lại, cười có phần hơi bất lực: “Không có việc gì thì đừng tới bệnh viện.”
“Được.” Diệp Du Nhiên bị anh ta chọc cho phì cười. Từ trước đến nay anh Thời Sơ đều là người rất hiểu chuyện lại ấm áp như vậy.
Đúng vào lúc này, một chiếc Bingley đỗ lại ở bên cạnh bọn họ.
Cửa kính bên lái phụ hạ xuống, Bùi Chính Thành từ bên trong thò đầu ra, cười tủm tỉm nói: “Bác sĩ Lục, đúng là trùng hợp.”
Lục Thời Sơ nhìn thấy Bùi Chính Thành thì ánh mắt lóe lên, lên tiếng nói: “Ngài Bùi.”
Trong mắt Diệp Du Nhiên có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vô thức nhìn về phía chỗ người lái.
Trong phút chốc, cửa xe bên phía người lái được mở ra, Mộ Tấn Dương trong bộ vest thẳng nếp từ trong xe đi ra, dáng người dong dỏng cao lập tức cướp đi sự chú ý của Diệp Du Nhiên.
“Mộ Tấn Dương!” Cô ngạc nhiên gọi anh một tiếng, chân vô thức bước về phía Mộ Tấn Dương một bước, hình như nghĩ đến điều gì lại quay đầu nhìn Lục Thời Sơ.
Lục Thời Sơ liếc nhìn Mộ Tấn Dương, hai người đàn ông nhìn nhau và khẽ gật đầu rồi tự nhiên chuyển tầm mắt.
Lục Thời Sơ nhìn ra được động tác nhỏ của Diệp Du Nhiên, nhìn ra được Diệp Du Nhiên rất ỷ lại Mộ Tấn Dương.
Khi một người theo bản năng quá ỷ lại vào một người khác, khi nhìn thấy đối phương mới vô thức muốn đi về phía đối phương.
Trong lòng anh ta đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, trước đây Diệp Du Nhiên cũng rất ỷ lại vào anh ta đấy.
Lục Thời Sơ lặng lẽ thở dài nhưng giọng nói vẫn không khác với mọi khi: “Em đi đi, anh còn có việc phải làm.”
Anh ta nói xong thì ánh mắt lóe lên, bàn tay đang đặt bên người chợt giơ lên vỗ đầu cô một cái, sau đó xoay người đi vào trong bệnh viện.
Diệp Du Nhiên hơi bối rối nhìn theo bóng lưng của Lục Thời Sơ, luôn cảm thấy động tác này quá thân thiết, hơn nữa Mộ Tấn Dương còn đang nhìn đấy.
Cô khẽ sờ đầu của mình rồi xoay người chạy đến trước mặt Tần Mộ Trầm, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao anh lại đến đấy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT