Cô ta tin chắc rằng không có ai hiểu rõ Mộ Tấn Dương hơn cô ta, Diệp Du Nhiên mới quên biết anh ấy được bao lâu, chỉ cần ánh mắt của Mộ Tấn Dương đặt trên người cô ta nhiều hơn thì anh sẽ thấy được điểm tốt của cô ta.

Chỉ là một Diệp Du Nhiên, chả là cái thá gì cả!



Khi về đến nhà vẫn chưa muộn lắm.

Vừa rồi ở bệnh viện Diệp Du Nhiên cũng không ăn gì mấy, bây giờ vừa về đến nhà cô đã cảm thấy đói lắm rồi.

Vừa vào cửa, cô liền lập tức chạy về phía nhà ăn.

Vừa chạy vừa hỏi Mộ Tấn Dương: “Anh nói làm đồ ăn tôi thích mà, để đâu rồi?”

Mộ Tấn Dương đuổi theo sau cô, nhìn thấy vẻ mặt tham ăn của cô, xoa xoa đầu cô: “Đi ra bàn ngồi xuống, tôi đi hâm nóng đồ ăn cho em.”

“Được.” Diệp Du Nhiên nghe thấy vậy thì ngoan ngoãn đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chờ Mộ Tấn Dương hâm nóng đồ ăn cho cô.

Rất nhanh, Mộ Tấn Dương đã hâm nóng đồ ăn xong, bưng lên trên bàn ăn.

Diệp Du Nhiên không kịp chờ đợi muốn động đũa, đột nhiên nghĩ ra khi anh gọi điện cho cô đã nói là nấu xong cơm rồi, lát sau anh liền đi đến bệnh viện, nghĩ đến anh cũng chưa ăn cơm.

Nghĩ như vậy, cô lại đặt đũa xuống.

Mộ Tấn Dương rửa thay xong đi ra, thấy cô vẫn ngồi không nhúc nhích, lên tiếng hỏi cô: “Sao lại không ăn?”

“Chờ anh.” Diệp Du Nhiên cắn đũa nhìn anh.

Mộ Tấn Dương nghe thấy vậy liền giật mình, ngồi xuống đối diện cô: “Bây giờ có thể ăn rồi.”

Ăn cơm xong, hai người quay về phòng ngủ.

Diệp Du Nhiên tắm rửa xong liền lăn thẳng lên giường.

Mấy hôm nay tăng ca bận đến chết đi sống lại, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, hạng mục hợp tác APP tạm thời không xong được, cô cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện sau đó nữa.

Thế là cô vừa nằm lên giường đã nhắm mắt lại.

Một lát sau liền cảm thấy bên mặt bị Mông đánh sưng lên kia lạnh buốt.

Mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Mộ Tấn Dương ngồi bên cạnh.

Mộ Tấn Dương di chuyển túi chườm đá, kéo chăn dịch xuống phía dưới, nhẹ giọng hỏi cô: “Còn đau không?”

“Không đau.” Diệp Du Nhiên lắc đầu, đầu óc có chút mơ hồ: “Buồn ngủ.”

“Em ngủ của em, không cần phải để ý đến tôi.” Mộ Tấn Dương giúp cô gạt tóc trên trán, trên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng giọng nói rất dịu dàng.

Diệp Du Nhiên duỗi một cánh tay ra nắm lấy một cánh tay đang nhàn rỗi của Mộ Tấn Dương, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.

Thấy cô nhắm mắt lại, sắc mặt của Mộ Tấn Dương trở nên âm trầm.

Diệp Du Nhiên ngủ một giấc rất ngon.

Chờ tới lúc cô tỉnh lại thì Mộ Tấn Dương đã không còn ở bên cạnh nữa.

Điện thoại di động được cô để ở đầu giường đang đổ chuông.

Diệp Du Nhiên ngồi dậy và cầm điện thoại di động lên, nhìn báo hiệu trên màn hình, đầu óc cô đang mơ mơ màng màng đã lập tức tỉnh táo lại.

Cô vén mấy sợi tóc rũ xuống trước mặt ra sau tai, lúc này mới nghe máy: “Ông nội.”

Giọng nói nghiêm nghị của Diệp Thành vọng qua điện thoại: “Cháu lập tức đến công ty.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play