Diệp Du Nhiên kéo bàn ăn trên giường bệnh ra, lại bày đồ ăn mình vừa mua về lên trên.
Cố Hàm Yên dịu dàng mở miệng: “Du Nhiên, cô đừng để ý, Mông là bị tôi làm hư.”
Du Nhiên?
“Cô Cố, chúng ta không quen thân như vậy.” Diệp Du Nhiên lấy đũa dùng một lần ra, đặt ở trước mặt Cố Hàm Yên.
Hình như cô chưa từng phục vụ người ta như thế này bao giờ.
Ngay cả Mộ Tấn Dương đã giúp cô nhiều lần như vậy, cũng chưa từng được nhận đãi ngộ này, nghĩ như vậy cũng cảm thấy anh có chút thiệt thòi.
“Đừng như vậy, Du Nhiên, nơi này cũng không có người ngoài.” Ánh mắt của Cố Hàm Yên nhìn cô giống như đang nhìn một đứa bé đang cáu kỉnh.
Diệp Du Nhiên hơi ngừng lại.
Ánh mắt này của Cố Hàm Yên có chút giống với ánh mắt của Mộ Tấn Dương nhìn cô khi cô cáu với anh.
Lúc này cô mới nhớ đến một số chuyện đã bị cô quên mất.
Khi Mộ Tấn Dương giải thích với cô, chỉ nói anh và Cố Hàm Yên là bạn bè, hai người không có quan hệ đặc biệt gì.
Nhưng mà anh cũng không nói, anh và Cố Hàm Yên quen nhau như thế nào, bọn họ quen biết nhau bao lâu.
Nhìn ra được, Bùi Chính Thành đối xử với Cố Hàm Yên rất tốt.
Mặc dù bình thường Bùi Chính Thành đều trưng ra dáng vẻ công tử phong lưu, dường như đối xử tốt với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng trong lòng của anh ta vẫn có cán cân riêng.
Anh ta đối xử tốt với Cố Hàm Yên, là loại tình bạn được xây dựng qua rất nhiều ngày, tự nhiên mà thân thiết.
Điều này đủ để chứng minh, Cố Hàm Yên và Mộ Tấn Dương quen biết nhau lâu rồi
Mông ở bên cạnh xen vào: “Tôi nói nè Diệp Du Nhiên, cô sao vậy, Hàm Yên là coi trọng cô…”
“Có thể im miệng không?” Diệp Du Nhiên quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn Mông.
Cô vẫn luôn không nói gì nên Mông thật sự coi cô là con mèo bệnh à, coi cô là đối tượng có thể dễ dàng bắt nạt vậy sao?
“Thái độ này của cô là gì?” Ánh mắt của Mông nhìn cô giống như của một phu nhân quyền quý nhìn một tiểu nha hoàn đang tạo phản.
Đáy lòng Diệp Du Nhiên hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên: “Lần trước cô Cố đến nhà tôi, nhìn thấy con chó nhỏ kia không?”
Cố Hàm Yên liếc nhìn Mông một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, không biết trong hồ lô của cô ta giấu cái gì, chỉ gật đầu cười: “Thấy rồi, Chính Thành nói nó tên là Thịt Bò, cái tên rất thực tế.’
“Đúng vậy, nhìn rất đáng yêu, nhưng mà rất khỏe mạnh, không nghe lời, chó không nghe lời, chủ nhân đánh thêm hai lần là được rồi, chuyện này cũng không có vấn đề gì.”
Diệp Du Nhiên vừa nói vừa như có như không quay đầu nhìn Mông một cái, sắc mặt Cố Hàm Yên hơi đổi.
“Cô…” Đương nhiên Mông nghe hiểu Diệp Du Nhiên đang mắng cô ta là chó không nghe lời, sau lời nói này, cuối cùng cô ta không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Diệp Du Nhiên biết mình hơi xúc động, dù sao Cố Hàm Yên mới vừa cứu cô, cho dù nói thế nào, cô cũng nên nể mặt Cố Hàm Yên một chút.
Nhưng mà Mông này nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Cố Hàm Yên cũng không nói cô ta một câu, vẫn luôn nói Diệp Du Nhiên đừng để ý.
Vậy thì xin lỗi, cô bị Mộ Tấn Dương nuông chiều quen rồi, tính tình không tốt, không để ý mới là lạ đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT