Chương 242:

Lúc trước, cô quả thật rất đói, nhưng cô không hề nói với Mộ Tấn Dương, bây giờ nghe anh nói như vậy, không phải là đang muốn kết thúc chủ đề này hay sao?

Là cảm thấy cô đang làm khó Cố Hàm Yên?

Trong lòng Diệp Du Nhiên “Ha ha” hai tiếng, im lặng bắt đầu ăn cơm.

Hai người phụ nữ đều không nói gì, trên bàn ăn đột nhiên yên tĩnh hẳn, bầu không khí cũng có chút kì quái.

Chỉ ăn một bữa cơm mà Bùi Chính Thành cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, anh ta cũng không có ý định ở lại: “Vậy, chúng tôi đi trước.”

Diệp Du Nhiên đứng ở một bên, nhìn Bùi Chính Thành, cười vô cùng đoan trang: “Tạm biệt.”

Bùi Chính Thành thấy cô cười cười rất kì dị, đột nhiên rùng mình một cái: “Tạm biệt chị dâu.”

“Vậy… Chúng tôi đi trước.” Cố Hàm Yên nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Tôi tiễn hai người ra ngoài.”

Mộ Tấn Dương nói xong, liền nắm lấy tay Diệp Du Nhiên, cùng đi về phía cửa.

Tiễn Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên ra đến cửa, nhìn họ lên xe, Diệp Du Nhiên mới cùng Mộ Tấn Dương trở lại nhà.

Vừa vào phòng khách, Diệp Du Nhiên liền hất tay của anh ra, tự mình đi lên tầng.

Mộ Tấn Dương biết cô đang tức giận, cũng không làm phiền cô, chỉ đi phía sau lưng cô.

Kết quả anh vừa đi vào, một chiếc gối đột nhiên bay vào mặt anh, anh theo bản năng bắt lấy nó, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Du Nhiên người vừa ném gối: “Làm gì vậy?”

“Chia phòng ngủ.” Diệp Du Nhiên nhìn anh một cái, quay người leo lên giường.

Đặt chiếc gối của mình nằm ở giữa giường, kéo chăn lên đắp kín người, thể hiện rõ dáng vẻ “Anh cút ngay đi để tôi ngủ”.

Mộ Tấn Dương cầm lấy cái gối đi tới: “Còn giận sao?”

“Không giận.” Diệp Du Nhiên quay đầu qua một bên, đợi ngày mai, cô nói chuyện này cho người khác biết, xem lúc đó anh có tức hay không.

Nhưng cô hình như không có bạn bè nào là người nổi tiếng cả.

“Hôm qua Cố Hàm Yên đột nhiên gọi điện thoại cho anh, anh để thư ký đi đón cô ta trước, sau đó cùng với Chính Thành mời cô ta đi ăn cơm, đến tối, bị Chính Thành lôi đi uống rượu, uống nhiều đến mức cả ngưởi ngập tràn mùi rượu, thời gian lại muộn, nghĩ đến em có lẽ ngủ rồi, nên không muốn trở về đánh thức em.”

Mộ Tấn Dương nói xong, nghiêng đầu nhìn Diệp Du Nhiên, phát hiện mặc dù cô đưa lưng về phía anh, nhưng lại đang nghiêm túc nghe từng lời anh nói.

Vì vậy, lại bổ sung một câu: “Cô ta ở khách sạn, tôi ở trong nhà của Chính Thành.”

“Nói xong rồi hả?” Diệp Du Nhiên rốt cuộc nghiêng đầu lại nhìn anh.

Mộ Tấn Dương khẽ lên tiếng: “Ừm.”

“Vậy, em muốn ngủ, anh ra ngoài đi.” Diệp Du Nhiên đem chăn kéo cao, không quá đầu.

Mặc dù cả người cô vùi trong chăn, nhưng vẫn đang chăm chú nghe động tĩnh bên ngoài.

Từ lúc anh vừa giải thích, trong lòng cô đã không còn tức giận nữa rồi.

Tuy nhiên lại có chút mất hết mặt mũi, cả đêm không trở về nhà, nói như thế nào thì cũng nên gọi một cuộc điện thoại hoặc là gửi một tin nhắn chứ.

Nếu như cô dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, nếu như anh cảm thấy, cô không quá tức giận, lần sau vẫn như vậy thì phải làm sao đây?

Không thể cứ nuông chiều như vậy được

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play