Chương 237:
Biết Cố Hàm Yên nhiều năm như vậy, cô ta lại là phụ nữ, anh không muốn cô ta quá mất mặt, không muốn cứ như vậy làm cô ta mất thể diện.
Nhưng mà anh với Bùi Chính Thành thì muốn nói gì thì nói.
Anh chỉ muốn mạnh mẽ bắt Diệp Du Nhiên về, vốn định về nhà giải thích rõ.
Kết quả là vừa về đến nhà Bùi Chính Thành đã khiến anh như thế, đúng là anh em tốt mà.
Bùi Chính Thành: “…”
Bùi Chính Thành trước giờ đều nhẹ dạ với phụ nữ, Cố Hàm Yên rất xinh đẹp, mọi người còn là bạn bè, cô ta ăn vạ với anh ta, anh ta bèn không đành lòng khiến cô ta thất vọng, cũng chỉ đành đưa cô ta đến đây.
Trong lòng anh ta cũng đã rất hối hận, ban nãy thấy phản ứng của Diệp Du Nhiên, có lẽ là đang giận dỗi Mộ Tấn Dương.
Hình như anh ta đã làm một chuyện ngu ngốc.
“Anh không nên trách Chính Thành, là em muốn đến.” Cố Hàm Yên bóp chặt lấy túi xách trong tay, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, lên tiếng giải vây cho Bùi Chính Thành.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt có chút lạnh lẽo, Cố Hàm yên bỗng cảm giác chột dạ.
Anh nghĩ đến phản ứng ban nãy của Diệp Du Nhiên, ánh mắt có chút ý cười.
Lúc cô ta đang định cúi đầu, Mộ Tấn Dương thu hồi ánh mắt: “nếu đã đến cửa thì vào đi.”
Nói xong bèn đi vào.
Vừa vào thì thấy Diệp Du Nhiên không có trong phòng khách.
Anh đi lên lầu tìm, đẩy cửa phòng ngủ, chỉ nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng xối nước.
Mộ Tấn Dương gài cửa, nét mặt có chút nghi ngờ, bây giờ anh ngược lại không hiểu được suy nghĩ của Diệp Du Nhiên.
Anh dừng một chút, đi vào, gõ cửa phòng tắm: “Tối nay muốn ăn gì?”
Tiếng nước bên trong ngừng lại một lát, giọng nói vang lẫn tiếng nước vang lên, chỉ nói đại khái: “Ăn gì cũng được.”
Sau đó lại vang lên tiếng nước chảy.
Mộ Tấn Dương dừng lại một chút, nở nụ cười.
Tâm trạng rất tốt xoay người đi ra.
…
Dưới lầu, Bùi Chính Thành và Cố Hàm Yên đã vào phòng khách.
Bùi Chính Thành rót cho Cố Hàm Yên ly nước, đang nói gì đó với nhau, nhưng mà rõ ràng là Cố Hàm Yên không yên lòng, thỉnh thoảng nhìn về phía cầu thang phía sau một chút.
Mãi đến khi Mộ Tấn Dương đi xuống, cô ta đứng dậy: “Tấn Dương.
Nói xong, lại giả vờ nhìn phía sau anh một chút, thấy chỉ có mình anh, bèn tò mò hỏi: “Cô gái ban nãy đâu?”
“Là vợ.” Mộ Tấn Dương nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô.
Cố Hàm Yên nghe anh nói vậy, giật mình, rất nhanh vẻ mặt lại cười cười như bình thường, cũng không hỏi tiếp.
Bùi Chính Thành thấy không khí có vẻ ngại ngùng, muốn nói gì đó, lại nghe Mộ Tấn Dương nói: “Tôi đi nấu cơm, cậu tiếp cô Cố.”
Giọng nói không thể nghi ngờ.
Gần như nụ cười trên mặt Cố Hàm Yên cứng đờ.
Anh gọi cô ta là cô Cố.
Nhiều năm như vậy, anh vẫn cứ gọi cô là cô Cố.