Chương 230:
Khi tỉnh lại lần nữa trời đã sáng trưng.
Diệp Du Nhiên mở mắt nhìn trần nhà một lát sau đó mới ngồi bật dậy.
Cầm điện thoại nhìn, bảy rưỡi.
May là vẫn không quá muộn.
Đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt xong, thay quần áo rồi xuống lầu mới phát hiện phòng khách hoàn toàn yên tĩnh.
“Mộ Tấn Dương.”
Cô vừa vào phòng bếp vừa gọi tên Mộ Tấn Dương, hiển nhiên đã hoàn toàn quên sạch chuyện tối qua.
Đẩy cánh cửa phòng bếp thấy không một bóng người, biểu cảm trên mặt Diệp Du Nhiên hơi thay đổi.
Mộ Tấn Dương đâu?
Cô nhanh chóng xoay người chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra đi thẳng vào phòng tắm, đưa tay túm lấy chiếc khăn tắm to bên cạnh chiếc khăn tắm hồng nhạt của cô.
Khô ráo…
Khăn tắm chưa được dùng, vẫn khô, tối qua Mộ Tấn Dương không về.
Diệp Du Nhiên không nói rõ được tâm trạng mình lúc này thế nào, có chút hồn vía trên mây đi xuống lầu.
Mộ Tấn Dương không nấu, cô cũng không tự làm bữa sáng, cầm túi đi ra cửa, chuẩn bị đến công ty.
Đi được nửa đường lại đột nhiên nhớ đến cái gì.
Xoay người lại, đi vào phòng bếp cầm túi rác ra ngoài.
Trong túi rác là ba món ăn tối qua cô đổ đi, may là bây giờ thời tiết đã cuối thu nên dù qua một đêm cũng không bốc lên mùi hôi thối.
Diệp Du Nhiên mặt không biểu cảm vứt túi rác vào thùng rác lớn ở cửa, lái xe đến công ty.
…
“Chào tổng giám đốc Diệp!”
Giống mấy ngày trước đây, cô vừa vào công ty liền có người chào hỏi cô.
Diệp Du Nhiên mặt không biểu cảm đi vào thang máy, nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Hôm nay tổng giám đốc Diệp sao vậy?”
“Có vẻ tâm trạng không tốt…”
“Haiz, dù sao cũng không thể so sánh với đại tiểu thư nhà họ Diệp được, đến công ty làm còn mang theo cảm xúc…”
Cửa thang máy đóng vào, tiếng bàn tán bên ngoài đã bị ngăn lại.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn tường thang máy sáng bóng.
Trong tường thang máy phản chiếu lại khuôn mặt không biểu cảm của cô.
Họ nói đúng, không thể mang cảm xúc vào công việc.
Thang máy dừng ở tầng cô làm việc, Diệp Du Nhiên vào phòng làm việc của mình, bắt đầu làm việc của một ngày.
An Hạ đến sớm hơn cô, thấy cô đi vào phòng làm việc liền cầm trà sữa đi vào.
“Nhìn dáng vẻ của cậu là biết chưa ăn sáng, đúng lúc tớ mang theo bánh mỳ vẫn còn đấy, cậu ăn đi rồi uống cùng trà sữa này.”
An Hạ đặt bánh mỳ và trà sữa trước mặt cô, quan sát sắc mặt cô: “Tớ phát hiện sắc mặt cậu hôm nay không tốt lắm nha.”