Chương 225:
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên này của cô, thấy thế nào cũng giống như một cô nhóc đang chìm đắm trong tình yêu.
Lục Thời Sơ thấy vậy thì hơi ngây người, trong mắt thoáng hiện vẻ mất mát.
Trong lòng anh ta chợt bừng tỉnh. Hóa ra cô bé dịu dàng từng chỉ ngồi sau xe anh ta đã trưởng thành và động tình với một người đàn ông khác.
Lục Thời Sơ không nói tiếp về đề tài này nữa.
Anh ta đẩy thực đơn tới trước mặt Diệp Du Nhiên: “Em gọi món ăn trước đi.”
Diệp Du Nhiên cầm thực đơn gọi vài món rồ đứng dậy nói: “Em đi vệ sinh đã.”
Lục Thời Sơ nhìn theo bóng cô đi xa rồi cầm lấy thực đơn và đang định gọi món ăn, lại nghe phía sau vang lên một tiếng nói: “Tổng giám đốc Mộ”.
Lục Thời Sơ hơi nhạy cảm nên quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đang cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, hình như người ở đầu điện thoại bên kia đang căn dặn điều gì.
Giọng nói của người phụ nữ có chút khó xử: “Nhưng đã không có phòng riêng nữa nên tôi đặt chỗ ở đại sảnh.”
Không biết người đối diện nói gì, người phụ nữ không ngừng gật đầu nói vâng, sau đó ngồi ở đó không rời đi.
Lục Thời Sơ chỉ nhìn người phụ nữ kia hai giây rồi nhanh chóng quay đầu, gọi người phục vụ: “Có thể đổi chỗ giúp chúng tôi được không?”
Người phục vụ gật đầu nói có thể, sau đó giúp anh đổi chỗ.
Lục Thời Sơ muốn một chỗ sát trong góc, rất yên tĩnh lại có chút kín đáo.
Anh đổi sang ngồi bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn của nhà hàng và người phụ nữ vừa nghe điện thoại vừa rồi.
Thành phố Vân Châu lớn như vậy nên có rất nhiều người họ Mộ, nhưng không hiểu sao anh cứ cảm thấy vừa rồi người phụ nữ kia đã gọi điện thoại cho Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên ra khỏi phòng vệ sinh đi tới, liền nhìn thấy Lục Thời Sơ đã ngồi ở trong góc.
Lục Thời Sơ cũng nhìn thấy cô, mỉm cười nói: “Chờ có một lát mà đông người tới quá nên không còn phòng riêng, chúng ta ngồi ở đây cho yên tĩnh.”
“…” Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc thêm chương nhé!
“Cũng được.” Diệp Du Nhiên không suy nghĩ nhiều liền ngồi xuống.
Cô quay lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy người phụ nữ vừa nói chuyện kia.
Mắt Lục Thời Sơ chợt tối lại, nhưng rất nhanh đã biến mất làm người ta không phát hiện ra được.
Chỉ một lát sau, thức ăn đã được đưa lên.
Diệp Du Nhiên bận rộn từ sáng sớm, thức ăn vừa bắt đầu liền bắt đầu ăn rất nhanh, ăn tới phồng cả má, nhìn chẳng khác nào chú chuột hamster.
Lục Thời Sơ trái lại ăn ít hơn, phần lớn thời gian đều nhìn cô ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn và rót nước cho cô.
Nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại nhìn qua vai Diệp Du Nhiên, quan sát chỗ người phụ nữ nghe điện thoại lúc trước.
Lục Thời Sơ thu lại tầm mắt, thấy cô giơ đũa gắp món ăn lạnh thì lên tiếng ngăn lại: “Em ăn ít món này thôi.”
“Anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi.” Diệp Du Nhiên chun mũi nhưng vẫn rụt đũa lại.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ đeo kính đen, dáng người cao gầy đi tới, trên người cô ta mặc toàn hàng hiệu quốc tế lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ăn làm mọi người đều liếc mắt nhìn.
Người phụ nữ cao gầy hỏi thăm người phục vụ ở cửa một lát, lại có người phục vụ dẫn cô ta đi qua.
Lục Thời Sơ híp mắt lại. Bởi vì người phụ nữ cao gầy kia được người phục vụ dẫn tới trước bàn của người phụ nữ vừa nghe điện thoại kia.