Chương 204:
Thứ sáu tuần trước, chuyện Diệp Yến Nhi sai người tiêm ma túy cho cô, khiến thù hận trong lòng Diệp Du Nhiên càng cao lên.
Diệp Yến Nhi hận cô, cô cũng không phải là không hận Diệp Yến Nhi?
“Diệp Du Nhiên, cô…khụ…tốt nhất là buông tôi ra…” Diệp Yến Nhi một bên ngẩng đầu lên, một bên sờ điện thoại ở trên người mình.
Diệp Du Nhiên đã sớm chú ý tới động tác của cô ta, ánh mắt lạnh lẻo, tay không đoạt lấy điện thoại cô ta: “Sợ cái gì? Chị biết tại sao hôm nay tôi phải tới cái yến tiệc này không? Bởi vì tôi biết chị cũng tới, tối thứ sáu tuần trước tôi trải qua cái gì, chắc hẳn chị rõ hơn bất kì ai…”
Nhìn con ngươi Diệp Yến Nhi dần dần co rút lại, hiện ra sợ hãi, trên mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Đồ tôi đều chuẩn bị xong rồi, dù sao cũng không có ai biết chị ở chỗ này, lượng tôi chuẩn bị đủ khiến chị nghiện rồi.”
Nói xong, lộ ra một nụ cười khác thường.
“Cô dám!” Diệp Yến Nhi trợn mắt, bắt đầu tức giận đấu tranh.
“Chị dám tiêm ma túy cho tôi, tại sao tôi không dám tiêm cho chị chứ?” Trong mắt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ mặt sảng khoái: “Chị cũng nên nếm thử một chút mùi vị bị mất sạch danh dự.”
Đây chính là Diệp Yến Nhi, bất kỳ chuyện gì chỉ cô ta mới có thể làm, người khác không thể, bất kể lúc nào, cô ta làm cái gì cũng đều đúng, người khác đều sai.
“Diệp Du Nhiên, cô dám tiêm cho tôi cái thứ kia, tôi chết cũng sẽ không bỏ qua cho cô!”
“Vậy lúc chị sai người tiêm ma túy cho tôi, có từng nghĩ qua, tâm trạng của tôi giống như chị bây giờ, chết cũng sẽ không bỏ qua cho chị!”
Diệp Du Nhiên cũng không để ý cô ta phản kháng, bấu cổ tay cô ta tăng thêm lực.
Hai tay Diệp Du Nhiên bấu chặt vào cổ tay Diệp Du Nhiên, hận ý trong mắt lấn át kinh hãi: “Đáng đời cô, cô sớm nên chết đi, lúc nào cũng cản đường tôi…”
“Cô Diệp Yến Nhi đây là thừa nhận, tối thứ sáu tuần trước tìm người tiêm ma túy cho tôi sao?”
Đột nhiên, trong cửa lối đi bị người ta đẩy ra, một bóng người đi tới.
Khiến cho Diệp Du Nhiên và Diệp Yến Nhi hai người đều kinh ngạc.
Diệp Du Nhiên trầm ngâm nhìn một cái, là Mộ Tấn Dương, động tác trên tay cô hơi buông lỏng: “Sao anh lại tới đây?”
Mộ Tấn Dương không lên tiếng, tầm mắt anh rơi trên mặt cô, ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng.
Diệp Du Nhiên biết anh đang nhìn gì, sờ mặt mình một cái: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài trước đi, giữ cửa, đây là chuyện của tôi với cô ta.”
Nhìn dáng vẻ Mộ Tấn Dương ân cần với Diệp Du Nhiên, đáy mắt Diệp Yến Nhi thoáng qua nét đùa cợt: “Anh biết vợ của anh đụng vào ai không? Ngài Mộ thật đúng là người đàn ông hào phóng nhất tôi từng gặp, bị đội nón xanh lại còn có thể làm bộ dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.”
Tuy lần trước sau khi Diệp Du Nhiên trở về công ty, đã nói là không có gì với Tổng giám đốc của LK, nhưng Diệp Yến Nhi hoàn toàn không tin.
Tổng giám đốc LK cũng không phải rảnh rỗi không có gì làm, vậy mà hết lần này đến lần khác đều chỉ định Diệp Du Nhiên. Diệp Thành cũng bị Diệp Du Nhiên lừa gạt, hoàn toàn muốn nhắm mắt làm ngơ cho qua chuyện.
Thật ra suy nghĩ trong lòng họ đều giống nhau, cảm thấy giữa Diệp Du Nhiên và Tổng giám đốc LK có quan hệ không thể cho ai biết.
Diệp Du Nhiên nghe vậy nhíu mày, vì sao cô gái nào ghét cô cũng đều đi nói với Trần Tấn Dương là cô cắm sừng anh?
Lý Tĩnh Kỳ như vậy, Diệp Yến Nhi cũng vậy.