Chương 189:

Mộ Tấn Dương cô từng thấy, trước giờ đều vừa chững chạc vừa biết kiềm chế, cô vẫn chưa bao giờ gặp dáng vẻ gấp gáp như vậy của anh, cô có chút bối rối gọi tên anh: “Mộ Tấn Dương. . . . . .”

Diệp Du Nhiên bị tiếng nói nhẹ nhàng của anh mê hoặc, dần dần thả lỏng.

Mộ Tấn Dương ngại trên người cô vẫn còn mặc quần không thuận tiện, cho nên cởi luôn. . . . . .

Diệp Du Nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay vòng quanh mình, rút lại thành một vòng.

Diệp Du Nhiên không biết tất cả mọi chuyện tối hôm đó xảy ra thế nào, nhưng loại tình huống giờ này khắc này, trước giờ cô chưa từng trải qua, cô cảm thấy có chút sợ hãi.

“Lúc này rồi còn muốn trốn sao?”Anh đang nghĩ cô có thể trốn đi đâu, nói chuyện viển vông.

Mộ Tấn Dương cho rằng cô còn muốn trốn, giọng nói ẩn chứa tức giận và không kiên nhẫn.

“Tắt. . . . . . đèn đi. . . . . .” Diệp Du Nhiên cứng người hoàn toàn không nhúc nhích, tay còn bị anh kiềm chế không thể động đậy, giọng nói run rẩy, trong mắt Mộ Tấn Dương sắp phun ra lửa, một tay kiềm chế hai tay của cô, tay kia thì cởi nút quần áo của mình.

Diệp Du Nhiên theo phản xạ có điều kiện vòng lên cổ anh.

Cảm nhận được cánh tay nhỏ nhắn của Diệp Du Nhiên vòng lên, chủ động rất nhỏ bé này của cô khiến trong lòng Mộ Tấn Dương khẽ lung lay, muốn để mình bình tĩnh một lát, lại không thể bình tĩnh được.

Mộ Tấn Dương hai mắt nhìn cô: “Em đó, cứ thích bắt nạt tôi, có đúng không?”

Trong giọng nói của Diệp Du Nhiên mang theo nghẹn ngào, trong vành mắt dâng lên một tầng hơi nước: “Đừng như vậy. . . . . .”

“Được, không cần thế nào.” Mộ Tấn Dương khàn giọng nói.

Nếu anh có thể nhịn nữa, sẽ không phải là đàn ông, người phụ nữ này vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, anh nhất định phải xử lý cô. Nhưng trong đáy lòng anh. Anh vẫn cực kỳ yêu cô, cô chính là tất cả của anh.

Đôi mắt Diệp Du Nhiên phủ kín sương mù, nương theo ánh sát lờ mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông này, cô thích người đàn ông này, cô không biết vì sao ở bên người đàn ông này, nhưng cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, chỉ cần ở cùng với anh, cô sẽ cảm thấy an toàn, hạnh phúc.

Lúc mọi thứ trở lại bình tĩnh đã là sau nửa đêm rồi.

Diệp Du Nhiên rút ở trong chăn, ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng lên một chút chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.

Bình thường sao có thể nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cô, Mộ Tấn Dương nhìn thấy thì vô cùng động lòng, xoay người đè lên, hôn mạnh cô một lát mới buông ra. Cám ơn cả nhà đã có nhiều người qua truyen3.one đọc nhé!

“Anh tránh ra. . . . . .” Diệp Du Nhiên đỏ mắt đẩy anh.

“Được rồi, đừng khóc.” Mộ Tấn Dương dỗ cô.

Chưa được một lát Diệp Du Nhiên đã ngủ mất.

Mộ Tấn Dương nghe tiếng hít thở dần vững vàng của cô, cả người ngơ ngác, giống như không thể tin được cô cứ vậy mà ngủ mất.

Anh lên tiếng gọi cô: “Diệp Du Nhiên?”

Không trả lời.

Anh lại lên tiếng: “Nguyệt Nguyệt?”

Sau đó gọi “vợ” “tiểu yêu tinh nghịch ngợm” “tiểu vô lại” mỗi cái một lần, người phụ nữ đều không phản ứng.

Xem ra thật sự mệt muốn chết rồi, nhanh thế đã ngủ say như vậy, anh gọi thế nào cũng không phản ứng.

Mộ Tấn Dương ôm cô lấy bình tĩnh một lát, đứng dậy đến phòng tắm tắm nước lạnh.

. . . . . . . . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play