Chương 187:
Tìm cô muốn một đáp án, cô để anh đi nuôi một chú cún.
Đưa giấy chứng nhận ly hôn cho cô, cô cũng không có dáng vẻ phản cảm chút nào lại còn tỉ mỉ đọc điều khoản bên trong rồi bảo anh tìm người sửa lại một bản, như thể muốn nhanh chóng ly hôn với anh.
Bây giờ thì hay rồi, cô không nói lời nào cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm, một lời giải thích cũng không có còn nói anh bắt nạt cô?
“Học được cách cắn ngược người khác từ bao giờ vậy?” Mộ Tấn Dương đưa tay chống lên tường sau lưng cô, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt dần dần mềm mại.
Tay anh ngăn bên người cô khiến cô cảm giác như đang được anh ôm, tim đập có chút nhanh, nghiêng đầu đi, chóp mũi chua xót: “Người cắn ngược lại rõ ràng là anh.”
“Sao tôi…” Mộ Tấn Dương còn chưa nói xong đã bị dòng nước trong suốt lấp lánh xẹt qua đáy mắt cô ngăn lại, cơn giận trong lòng dường như cũng trong nháy mắt bình ổn trở lại.
Mộ Tấn Dương thở dài một hơi, đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt cô: “Tôi cắn ngược lại lúc nào chứ? Em đánh người lại còn khóc trước, trách tôi?”
“Trách anh, ôm ấp thân mật với nữ tiếp rượu rồi lại còn đến ôm tôi, bẩn muốn chết, bẩn muốn chết.”
Diệp Du Nhiên nói hai lần ‘bẩn muốn chết’ liền đưa tay hung hăng lau khóe mắt anh vừa chạm vào, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Mộ Tấn Dương ngạc nhiên.
Cô, nhìn thấy rồi?
Diệp Du Nhiên dùng sức lau đi, lau khiến đôi mắt trở nên đỏ au, hai vành mắt cũng đỏ như con thỏ nhỏ.
Mộ Tấn Dương giữ tay cô lại, đưa lên môi hôn một cái, trong ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng nói nghe càng thêm mê hoặc: “Tôi và người phụ nữ khác thân mật khiến em đau lòng như vậy sao? Mắt cũng bị khóc đỏ hết rồi.”
Nói xong lại cúi đầu hôn lên mắt cô.
Diệp Du Nhiên nghiêng đầu đi, cũng không rút tay về tiếp tục khóc, hiển nhiên là đang cam chịu.
Mộ Tấn Dương cảm thấy mình điên rồi, cảm thấy khi người con gái này khóc lại cũng rất xinh, rất… đáng yêu?
Nhưng lại không nhẫn tâm nhìn bèn lên tiếng giải thích: “Nếu đã nhìn thấy tại sao không nhìn lâu thêm chút nữa, xem tôi đẩy cô ta ra thế nào?”
Cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng chịu quay đầu nhìn anh nhưng rất nhanh lại quay đầu đi, rất rõ ràng là không tin anh.
Mộ Tấn Dương cũng không tức giận, sờ mặt cô cất giọng nhẹ nhàng: “Không tin? Vậy về nhà thử một chút xem tôi có sạch sẽ không nhé!”
Diệp Du Nhiên “chát” một tiếng vỗ tay anh ra, trừng anh.
Tuy Mộ Tấn Dương luôn là người ra vẻ nghiêm trang, nhưng, lời anh nói, từ trong đáy lòng của Diệp Du Nhiên nguyện ý tin tưởng.
Cũng giống như lần trước, cô tìm anh muốn anh giải thích, anh chỉ nói bây giờ vẫn chưa thể nói với cô.
Rõ ràng có thể tùy tiện nói ra một lý do lừa gạt cô, nhưng anh lựa chọn thành thật, người giống như anh, nếu muốn lừa một người phụ nữ, rất dễ dàng.
Nếu anh nhất định muốn giở thủ đoạn với cô, cô tuyệt đối chơi không lại.
Mộ Tấn Dương thấy cô không nói chuyện, cũng không đẩy anh nữa, thì biết cô tin lời anh nói, cúi đầu mút môi cô một cái giống như khen thưởng, kéo cô muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy!” Diệp Du Nhiên bị ép đi theo phía sau anh.
Mộ Tấn Dương cũng không quay đầu lại: “Về nhà.”
“Ví của tôi. . . . . .”
“Đừng quan tâm đến nó.”