Chương 171:
“Trên bàn ăn có đồ ăn sáng để lại cho em, mang đi hâm nóng một chút mà ăn lót dạ.” Mộ Tấn Dương thái thịt xong bỏ vào đĩa.
Ngón tay thon dài cầm lấy chuôi dao, con dao được giữ thẳng, kề sát lên thớt, mũi dao thái xuống, tay còn lại đẩy miếng thịt, nhanh nhẹn đẩy miếng thịt vào thớt sau đó đặt lên đĩa.
Toàn bộ động tác lưu loát mà thành thục khiến Diệp Du Nhiên nhớ tới tiết mục ẩm thực mà cô đã từng xem, người đầu bếp đó có kỹ thuật thái rau vô cùng tốt, Diệp Du Nhiên nhìn mà xúc động muốn học nấu ăn.
“Tay tôi không tiện lắm, em tự đi hâm nóng đi.” Mộ Tấn Dương thấy cô chậm chạp bất động, cho rằng cô không muốn tự làm bèn lên tiếng nhắc nhở cô.
Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải rất đói, tôi đợi anh làm xong rồi ăn.”
Mộ Tấn Dương liếc cô một cái, đặt rau cô đã rửa sạch sang một bên, thu dọn lại một chút nguyên liệu nấu ăn rồi nói với cô: “Ra ngoài đi, đều nấu xong rồi.”
Diệp Du Nhiên chỉ đành quay người ra ngoài.
…
Ăn trưa xong, Bùi Chính Thành liền rời đi.
Mộ Tấn Dương đưa Diệp Du Nhiên về chung cư nhỏ của cô để thu dọn đồ đạc.
Sau khi đỗ xe xong, Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn anh: “Tôi lên một mình là được rồi, anh ở đây chờ tôi một lát.”
“Cùng lên đi.” Mộ Tấn Dương ở bên kia mở cửa xuống xe, nâng chân đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên.
Lời từ chối của Diệp Du Nhiên còn vướng trong cổ họng chưa nói ra, chỉ đành theo sau anh lên lầu.
Có lẽ là bởi biết Mộ Tấn Dương không có tâm tư kia với cô nên bây giờ ở trước mặt anh, cô cũng không làm càn như vậy.
Nói chuyện, làm việc đều không tự giác bắt đầu thu liễm. Cả nhà thông cảm cho nhóm lên chương không được nhiều trong thời gian chuyển qua web mới truyen3.one nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!
Hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, đúng lúc Lý Tĩnh Kỳ ở phía đối diện đi tới, dáng vẻ như muốn ra ngoài.
Cô ta nhìn thấy rồi đi tới trước mặt Diệp Du Nhiên trước, ‘hừ’ lạnh một tiếng chuẩn bị nói vài câu lại thấy Mộ Tấn Dương sau lưng cô.
Nhớ tới câu nói không chút lưu tình của Mộ Tấn Dương lần trước, sắc mặt Lý Tĩnh Kỳ không khỏi khó coi vài phần.
Cô ta lại nhớ đến dáng vẻ Diệp Du Nhiên nửa đêm nửa hôm ăn mặc lôi thôi lếch thếch liền nảy ra sáng kiến.
“Đi đâu vậy, vừa mới về à?” Lý Tĩnh Kỳ chủ động chào hỏi Diệp Du Nhiên sau đó ra vẻ kinh ngạc nhìn Mộ Tấn Dương: “Chồng cô cũng về rồi?”
Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đều không để ý đến cô ta.
Nhưng Lý Tĩnh Kỳ lại như không phát hiện ra: “Chồng cô về là tốt rồi, đỡ phải nửa đêm một mình về nhà cũng không ai mở cửa, rót nước cho cô, giống như những người độc thân chúng tôi đây, nửa đêm cũng không ra ngoài…”
Diệp Du Nhiên nhíu mày, cô biết Lý Tĩnh Kỳ đang nói tới chuyện lần trước.
Cô không quan tâm Lý Tĩnh Kỳ nói thế nào, quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương, thấy sắc mặt bình tĩnh của anh cũng thả lỏng tâm tình.
Không biết vì sao đột nhiên lại sợ anh nghĩ nhiều.
Mộ Tấn Dương đến một ánh mắt cũng không cho Lý Tĩnh Kỳ, bước lên hai bước nắm lấy tay Diệp Du Nhiên dắt cô đi về phía trước.
Lý Tĩnh Kỳ thấy mình nói bao nhiêu như vậy mà hai người lại hoàn toàn không để ý đến cô ta, sắc mặt càng trở nên khó coi.