Chương 167:

Thời tiết đã là cuối mùa thu, Diệp Du Nhiên vừa mới thay quần áo ngủ dậy, trong biệt thự còn đang mở hệ thống máy sưởi, cô bị gió lạnh bất ngờ thổi tới làm lạnh đến run cằm cặp.

Mộ Tấn Dương thấy thế nhíu nhíu mày, đóng cửa lớn lại.

Bên trong ấm áp như mùa xuân, Diệp Du Nhiên đứng trên cầu thang nhìn anh, dáng vẻ vừa mới ngủ dậy vô cùng mềm mại, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng: “Mới dậy sao?”

“Ừm.” Tuy bản thân cô cảm thấy không có gì, nhưng anh vừa hỏi như vậy, cô lập tức cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô vừa xem thử thời gian, đã sắp mười một giờ rồi.

Lúc này, cửa lại bị đẩy ra lần nữa, Bùi Chính Thành xách theo đồ đạc đi đến: “Tấn Dương, sao cậu lại đóng cửa lại, trên tay tôi còn cầm đồ đấy!”

Sau khi anh ta đi vào mới phát hiện Mộ Tấn Dương đang đứng ở cửa, tập trung nhìn lại, còn nhìn thấy Diệp Du Nhiên.

Bùi Chính Thành nở nụ cười với Diệp Du Nhiên Nở: “Chị dâu, chào buổi sáng!”

Diệp Du Nhiên mím mím môi, nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương, lần trước hai người đã nói rất rõ ràng rồi, Bùi Chính Thành còn gọi cô là chị dâu. . . . . .

Thấy Mộ Tấn Dương không có phản ứng gì, nghĩ rằng có lẽ anh cũng không quan tâm, bèn cười cười với Bùi Chính Thành: “Chào buổi sáng.”

Sau đó, Bùi Chính Thành liền xách thấy túi lớn túi nhỏ đồ đi về phía phòng bếp.

Mộ Tấn Dương cũng không nhìn cô, xoay người đi đến trước chuồng chó, để thêm chút thức ăn chó cho nó.

Tối hôm qua đã quá muộn, sau khi mọi chuyện kết thúc, đã để thẳng chuồng chó trong phòng khách.

Diệp Du Nhiên đứng ở đó không biết phải mở miệng nói gì, chợt nghe thấy Mộ Tấn Dương gọi cô: “Diệp Du Nhiên, tới đây.”

Giọng nói của anh có chút nặng nề, Diệp Du Nhiên nghe thấy lập tức đi qua, sau đó nhìn thấy một bãi chất lỏng trên sàn nhà dưới chuồng chó, cùng với một đống. . . . . . phân chó!

Diệp Du Nhiên co rút khóe miệng, Mộ Tấn Dương sẽ không thật sự muốn để cô đến . . . . .dọn phân đó chứ?

“Phiền em rồi.” Mộ Tấn Dương đứng dậy, con ngươi sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, xoay người đi về phía phòng bếp.

Giọng điệu lạnh lùng, dáng vẻ xa cách.

Diệp Du Nhiên động đậy môi, nói không nên lời.

Người giống như Mộ Tấn Dương, có kiêu ngạo của bản thân anh.

Những lời nói đó của cô, anh cũng không có lý do gì để bao dung vô điều kiện.

Tối hôm qua đi cứu cô, đoán chừng chỉ là vì chuyện xảy ra ở Ngọc Hoàng Cung, anh là ông chủ, muốn bớt phiền phức hơn một chút, cho nên mới cứu cô ra, nếu không, xảy ra chuyện như vậy, Ngọc Hoàng Cung sẽ bị ngừng kinh doanh để sửa đổi.

Còn nụ hôn kia. . . . . .

Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, giống như một đêm kia của bọn họ ở Ngọc Hoàng Cung vậy.

. . . . . .

Bùi Chính Thành đang lấy đồ trong túi, Mộ Tấn Dương đi tới.

“Tránh ra.” Mộ Tấn Dương đi qua, sau đó giành việc từ trong tay anh ta.

Chuyện của Diệp Du Nhiên ngày hôm qua, là Mộ Tấn Dương nhờ Bùi Chính Thành giúp, cho nên hôm nay anh mới cho Bùi Chính Thành đến đây ăn chùa.

Bùi Chính Thành “chậc chậc” hai tiếng, lùi qua một bên, cẩn thận quan sát Mộ Tấn Dương từ trên xuống dưới: “Lúc này Diệp Du Nhiên mới ngủ dậy, tối hôm qua không tệ nhỉ, sao cậu còn có dáng vẻ này vậy?”

Mộ Tấn Dương không để ý tới anh ta.

Bùi Chính Thành còn nói: “Chẳng lẽ là cậu bị cô ấy ghét bỏ. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play