CHương 162:

Lúc Mộ Tấn Dương đi tới, nhìn thấy Diệp Du Nhiên đang trêu đùa Thịt Bò, nhưng mà, Thịt Bò không thèm quan tâm cô.

Mộ Tấn Dương mặt không chút thay đổi đi qua, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vươn tay sờ Thịt Bò, giọng nói trong trẻo dễ nghe đánh vào màng tai của Diệp Du Nhiên: “Thịt Bò.”

Không giống với lúc Diệp Du Nhiên kêu nó mà nó không quan tâm, vừa nghe thấy Mộ Tấn Dương kêu nó, nó lập tức đứng dậy sáp đến gần, cái đuôi cực kỳ vui vẻ lắc lư, giống như làm nũng cọ cọ đầu lên tay Mộ Tấn Dương.

Mộ Tấn Dương nhíu mày, đáy lòng ngạc nhiên, Thịt Bò mấy ngày nay không quan tâm anh, sao đột nhiên lại nhiệt tình như vậy.

Là vì anh vừa mới đút nó ăn sao?

Mộ Tấn Dương nghĩ vậy, cong cong môi, quay đầu nhìn về phía Diệp Du Nhiên, nụ cười kia nhìn thế nào cũng có mấy phần châm chọc: “Em nói không sai, nuôi chó rất tốt.”

“. . . . . .” Nuôi chó rất tốt, vậy anh còn đi cứu cô làm gì!

Nhưng mà, lời nay cô cũng chỉ có thể đè xuống dưới đáy lòng, cô cũng không phải loại phụ nữ không biết tốt xấu như vậy.

“Hôm nay, cám ơn anh.”

Diệp Du Nhiên vờ như không thấy ý châm chọc nơi đáy mắt anh, rũ mắt xuống, trên mặt là ý cảm ơn chân thành.

Mộ Tấn Dương thu lại cánh tay đang trêu chọc Thịt Bò, đứng dậy: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, thì ở lại đi.”

“Cái gì?” Ở lại?

Trên mặt Diệp Du Nhiên xuất hiện vẻ không được tự nhiên, ý của anh là. . . . .

Chỉ là, lời nói tiếp theo của Mộ Tấn Dương, khiến những suy nghĩ kiều diễm trong lòng cô tan thành mây khói.

“Thường ngày tôi làm việc bận rộn, chuyện của Nam Sơn ở Ngọc Hoàng Cung cũng nhiều, bình thường không thể chăm sóc cho Thịt Bò, bây giờ tôi thiếu một người giúp tôi nuôi chó.”

Mộ Tấn Dương liếc nhìn cô từ trên xuống, vẻ mặt kia giống y như lúc anh nghiêm túc nói chuyện hợp đồng, giống như đang nói đến một việc công, một giao dịch vậy.

Không biết thế nào, thấy dáng vẻ này của anh, đáy lòng Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nhét một đống bông vậy.

Lần trước, khi cô đến biệt thự, anh nói, thiếu một bà chủ.

Lần này, anh lại cứu cô, anh nói, thiếu một người giúp anh nuôi chó.

Diệp Du Nhiên chậm rãi đưa tay đè lên ngực mình, đây không phải là những gì cô muốn sao?

Không cần có thêm quá nhiều vướng víu, chỉ có quan hệ đơn giản nhất.

Thấy một lúc lâu cô vẫn không nói lời nào, Mộ Tấn Dương nhẹ cau mày lại: “Chuyện này khiến em rất khó xử sao?”

“Không, không có. . . . . .” Diệp Du Nhiên vội vàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười: “Tôi làm được.”

Mộ Tấn Dương nhìn nụ cười trên mặt cô, càng nhìn càng cảm thấy chói mắt.

Thế nhưng khi nãy anh lại muốn nghe thấy lời từ chối của cô.

Kết quả người phụ nữ này, lại vui tươi hớn hở đồng ý rồi, được lắm.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, Mộ Tấn Dương rũ mắt, có lẽ là Lục Thời Sơ đến rồi.

“Ngài Mộ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play